Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 37: Súng thật và súng giả
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Thường thì thứ sáu Lý Lộ Từ cùng mấy đứa nhỏ và mẹ tới Tây Khê chơi cuối tuần, nhưng tuần này theo như kế hoạch thì hắn sẽ cùng với bốn người Mã Đức Lý, Tần Nam ,Tôn Ngạn Thanh, Liễu Tử Việt đi xem bộ phim được mong chờ đã lâu, Transformers 3.
Năm người ngồi trên xe tải của câu lạc bộ dã chiến đi vào trung tâm thành phố, câu lạc bộ dã chiến là tập thể học sinh đầy nhiệt huyết của các trường đại học quốc gia, mỗi tuần đều thổ chức cho học sinh đi dã ngoại, tập trò bắn súng laser, là những kẻ ham thích trò chơi bắn sung, Lý Lộ Từ và bốn người bạn cũng sớm gia nhập hội, chỉ có điều là cầm súng laser thực chiến thì không giống với chơi trên máy tính lắm, tài bắn súng của bọn họ cũng không hơn người khác được bao nhiêu, Lý Lộ Từ lại thường xuyên vắng mặt, năm người hợp thành một đội, cũng chỉ được xem như một tiểu đội cấp trung tham gia chiến đấu.
Lúc đi xem phim, năm người vẫn mặc bộ đồng phục rằn ri của câu lạc bộ, gỡ bỏ vũ khí xuống, treo bộ áo bắt chước áo chống đạn lên, vốn dĩ Tôn Ngạn Thanh đề nghị mọi người mang súng đến kho cất, súng này tuy rất phổ thông nhưng người bình thường lần đầu tiên nhìn thấy cũng khó mà phân biệt được là thật hay giả, Lý Lộ Từ khuyên mọi người từ bỏ ý tưởng rất mê người này để lại mọi thứ bên ngoài, nhưng Tôn Ngạn Thanh vẫn cố mang theo Đại Hoàng Phong và khẩu Desert Eagle của hắn theo.
(*Desert Eagle: súng lục bạc hiệu Đại bàng sa mạc)
Như vậy có thể làm cho mọi người khi xem phim nhập tâm được, giống như những câu chuyện cũ có thể tác động lòng người.
Bãi đỗ xe của rạp chiếu phim Hòa Bình không được thuận tiện cho lắm, xe tải vừa dừng lại, năm người liền nhảy xuống, sau khi mặc quân phục và đeo giày, trông có vẻ uy nghi hơn rất nhiều, Lý Lộ Từ thường hay chơi COSPLAY, ăn mặc như vậy là rất bình thường, còn bốn người kia thì lần đầu tiên mặc như thế ra ngoài, thấy ánh mắt khác lạ của mọi người, cảm giác hơi lâng lâng.
Lý Lộ Từ mang mặt nạ Transformers lên mặt, mấy người khác cũng vậy, sau đó rất hưng phấn tiến đến thang máy.
- Kẻ cướp!
Nghe tiếng the thé của một cô gái, cả năm người cùng dừng bước, một tên nhóc mặc bộ đồ người dân tộc Duy chạy vụt qua họ.
Năm người liếc mắt nhìn nhau, Mã Đức Lý hô to:
- Nhìn cái gì, mau đuổi theo!
Mọi người tuy rằng đều là đàn ông, nhưng Lý Lộ Từ to cao hơn, mấy người kia cũng không phải là sợ chuyện phiền phức, tuổi trẻ nhiệt huyết, Mã Đức Lý vừa hô lên, năm người phản ứng lại ngay, lập tức đuổi theo tên cướp.
Cô gái kia ngạc nhiên liền dừng bước, đang nghĩ làm sao tìm được tên cướp, đột nhiên lại có năm người giống như bộ đội đặc công xuất hiện.
Buổi tối người đi lại rất đông, xen kẽ cũng có khá nhiều xe cộ, cũng may là Lý Lộ Từ có phần cao lớn hơn những người khác mới không để lạc mất tên trộm, hắn chạy ngay đầu tiên, sau một hồi đuổi bắt, người đi đường đã nhận ra là có chuyện gì xảy ra, ánh mắt mọi người dần bị kéo về đây, dần dãn ra để cho nhóm người này dễ dàng di chuyển.
Lúc này việc đuổi bắt đã dễ dàng hơn rất nhiều, tới một ngõ hình chữ thập, tên cướp đi vào đó, Lý Lộ Từ dừng lại một chút, cười lạnh nói:
- Phía trước đang phá hủy một căn nhà, ngõ đang bị hỏng, hắn chết chắc rồi.
Năm người đang định đi vào trong, Lý Lộ Từ lại đột nhiên dừng bước, bốn người phía sau trở tay không kịp, một người đâm sầm vào người Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ thân thể cường tráng, nhưng đột nhiên dừng lại, thêm có người đụng phải từ phía sau, nhất thời không giữ được thăng bằng, liền ngã ra đất, Mã Đức Lý và Tôn Ngạn Thanh cũng theo đó mà ngã, Tần Nam bị vướng phải Tôn Ngạn Thanh nên cũng bị trượt chân, còn lại Liễu Tử Việt đứng lại được nhìn bọn họ lăn lóc trên đất, đột nhiên cười phá cả lên.
- Cười cái rắm, mau đuổi đi chứ!
Tần Nam đạp cho Liễu Tử Việt một cái.
- Lý Lộ Từ, cậu làm cái gì vậy?
- Im ngay, ai là cái rắm hả!
Mấy người đứng dậy, thì phát hiện Lý Lộ Từ đã đứng lên từ lúc nào, đang vẫy tay gọi mọi người.
Sau đó họ chợt giật mình, cả người cứng ngắc mà đứng thẳng dậy, đối với bọn họ mà nói thì đây đúng là một chuyện chỉ diễn ra trên phim ảnh, có người hai tay cầm súng chĩa thẳng vào họ.
Lý Lộ Từ đối mặt gần nhất với khẩu súng, hắn biết được khẩu súng đó là thật, cho dù súng giả làm theo tỉ lệ 1:1 với súng thật, thì vẫn có sự khác biệt với súng thật. Từ khoảng cách này, Lý Lộ Từ có thể ngửi thấy mùi kim loại lạnh ngắt và mùi thuốc súng nồng nặc toát ra từ họng súng.
Hắn đương nhiên không dám nhúc nhích, được ăn Trường sinh quả không có nghĩa là hắn muốn chết cũng không chết được, hắn vẫn chưa muốn chết, quá kinh hãi, mồ hôi hắn đã bắt đầu rơi xuống từ mặt nạ.
Bốn người kia cũng không biết phải làm sao, Liễu Tử Việt đang cười ha hả đột nhiên im bặt, như là con vịt đang kêu thì bị bóp họng, hai chân bắt đầu run lên.
CS, CF đều đã chơi rồi, súng Laser cũng đã chơi không ít lần, nhưng chưa từng đối mặt với súng thật, mất mạng như chơi.
- Bỏ mặt nạ xuống, giơ hai tay lên cao, úp mặt vào tường, không được có ý đồ phản kháng, đừng có để tôi hiểu lầm mà làm ra động tác dư thừa.
Người cầm súng nói xong, sau đó năm người mới dời mắt khỏi khẩu súng, nhìn lên người cầm súng.
Một người phụ nữ.
Một người phụ nữ không biết là bao nhiêu tuổi, nhưng dáng điệu thành thục thướt tha, mái tóc dài bóng mượt sáng bóng như kim loại, không nhìn thấy một chút tóc rối, được búi cao lên bằng lược, phần đuôi tóc dài quá mông,