Diệp Khải Minh và Lý Tồn Hỉ đi bộ trên bờ cát. Lý Tồn Hỉ bước đi không nhanh, muốn chiếu cố người già. Diệp Khải Minh cũng coi như khỏe mạnh, nhưng vẫn kém Lý Tồn Hỉ một chút.
- Viên Hổ Sơn đúng là nơi tốt. Khó trách lúc trước nhiều người muốn thành lập viện dưỡng lão ở Viên Hổ Sơn.
Đón gió biển, nghe sóng vỗ bờ, Lý Tồn Hỉ cảm thán nơi này phong cảnh thật đẹp. Viện dưỡng lão trong lời nói của ông ta thành lập ở Bắc Đới Hà.
- Với ta, nơi nào cũng như nhau. Nhưng nếu để Điềm Điềm cách xa Bắc Kinh một chút, ta không bảo vệ được nó lâu lắm, nửa sâu nửa cạn bước đi cũng không được tốt.
Diệp Khải Minh gật đầu. Vướng bận duy nhất của lão là cháu gái. Điềm Điềm còn quá nhỏ, nếu Điềm Điềm cũng bước vào biên chế, Diệp Khải Minh muốn đưa cháu gái lên cao, ít nhất cần thời gian hai ba mươi năm. Lão không thể sống lâu như vậy. Một khi lão qua đời, tự nhiên còn có bạn cũ chăm sóc Điềm Điềm không bị bắt nạt. Nhưng để người khác dụng tâm đưa Điềm Điềm lên cao, khả năng không lớn. Tất cả mọi người đều có người cần nâng đỡ. Diệp Khải Minh vừa chết, không ai nể tình như vậy nữa.
Cũng không phải nói trong quan trường ân tình chỉ có thế. Chẳng qua trong biên chế, không tự chủ được, vô số nhân tình tìm đến, phải làm người ta lựa chọn buông tha cho một số tình cũ.
Nếu không, sẽ đắc tội rất nhiều người, cũng làm mình bị thương.
Diệp Khải Minh hiểu điều đó. Cho nên lão chuẩn bị cho Điềm Điềm để sau này lớn lên có thể hưởng cuộc sống giàu có, không phải trở thành bề trên trong thể chế.
- Diệp lão suy xét chu đáo!
Lý Tồn Hỉ đồng ý. Diệp Khải Minh đã chết và Điềm Điềm trưởng thành, lại là hai mươi năm trôi qua, khi đó còn mấy người nhớ rõ Diệp Khải Minh? Diệp Khải Minh nâng đỡ vài người đi lên kia có thể chịu khó một chút, nhưng chỉ nâng Điềm Điềm đến cấp cục cũng coi như báo đáp Diệp Khải Minh rồi. Nhưng rõ ràng Diệp Khải Minh chướng mắt, quan không lớn, ân tình lại dùng hết. Nếu quả thật Điềm Điềm không vào biên chế, chuyện bình thường thì bạn cũ dễ chiếu cố hơn.
Ở Trung Quốc, đi đến vị trí như Lý Tồn Hỉ, không có người nào một mình đi lên, nhất định phải có trợ giúp phía sau. Ngoại trừ người xuất thân từ gia tộc chính trị như Lý Tồn Hỉ, những người khác xuất thân bình dân có thể đi lên, cuối cùng cũng sẽ trở thành con rể gia tộc chính trị, đối thủ của Lý Tồn Hỉ. Vị nào đó ở phía nam là vậy đó.
- Cậu thì sao? Nghe nói con gái cậu vào an ninh quốc gia?
Diệp Khải Minh không định nói thêm gì với Lý Tồn Hỉ, mau chóng đổi đề tài.
- Mang tiếng thôi.
Lý Tồn Hỉ không có khả năng nhiều lời với Diệp Khải Minh. Nhiều chuyện Lý Tồn Hỉ biết rõ, vì thân phận ông ta đặc biệt, không chỉ vì địa vị hiện tại của ông, còn có những nguyên nhân khác. Còn những người có thể biết được tin tức, quốc gia này không có mấy ai. Số lượng những người ít ỏi biết chuyện cũng không hiểu rõ ràng. Hoàn toàn rõ ràng chuyện này chỉ đếm trên đầu ngón tay. Còn người nắm trong tay việc này, chỉ có một người, mà người kia có quan hệ đặc biệt với Lý Tồn Hỉ. Nếu không Lý Tồn Hỉ cũng sẽ không biết.
Diệp Khải Minh đã lùi lại tới bước này, càng không thể rõ ràng nhiều lắm, chỉ biết sơ sơ, nhưng không suy nghĩ nhiều.
- Đi con đường an ninh quốc gia… đúng là hiếm có.
Diệp Khải Minh mỉm cười. Đối với an ninh quốc gia, quan liêu bình thường có chút sợ hãi, không muốn tiếp xúc. Nhưng ở phương diện nào đó cảm thấy có chút thần bí. An ninh quốc gia không có khả năng trở thành cơ cấu của Đảng và Chính phủ, luôn phục vụ cho Đảng và Chính phủ, cũng là phục vụ lãnh đạo. Nhưng xuất thân an ninh quốc gia luôn ngầm có cảm giác nắm giữ mọi chuyện. Ai cũng không muốn bị người khác hiểu rõ, mình lại không biết người ta như thế nào, không muốn giao tiếp với người bí ẩn.
- Con gái luôn phải lập gia đình, cho nên theo tính nết của nó, thằng bé Lý Lộ Từ không tồi.
Lời khách sáo cũng nói đủ rồi.
- Thật ra ta luôn kì quái, con cái nhà ai lại có khí độ như vậy. Không chút hoang mang, thậm chí nói không kiêu ngạo không siểm nịnh cũng chưa đủ.
Cái gọi là không kiêu ngạo không siểm nịnh, mình chỉ dùng để nhắc đến kẻ bề dưới. Có bề trên nào lại nói chuyện không kiêu ngạo không siểm nịnh nói chuyện với cấp dưới? Cố gắng duy trì thái độ này, thực ra là thừa nhận địa vị của mình kém người ta, không kiêu ngạo không siểm nịnh đã mất đi ý nghĩa. Diệp Khải Minh không cảm giác được thái độ đó trên người Lý Lộ Từ. Cậu ta nói chuyện như vậy, vẻ mặt như vậy, tôn trọng lão là người già thôi, chẳng qua chỉ có thể. Mặc kệ lão là lãnh đạo quốc gia hay ông lão bình thường, đối với cậu ta chẳng có gì khác nhau. Không chứng minh mình đang duy trì tôn nghiêm khi đứng trước mặt kẻ bề trên, cũng không để ý thái độ ngạo mạn của đối phương.
Điều này khiến Diệp Khải Minh cảm thấy rất kỳ quái. Nguyên nhân nào khiến cậu ta trở thành như vậy? Thật ra Diệp Khải Minh chỉ gặp qua các hòa thượng khổ tu ở chùa Bồ Đề có dạng như vậy. Chẳng qua Lý Lộ Từ còn trẻ tuổi, sao có thể giống như các hòa thượng khổ tu trong chùa được?
- Lý Lộ Từ không xem như trẻ mồ côi thật sự, nhưng cũng không khác mấy. Cậu ta chưa từng gặp cha mình, mẹ cũng chẳng gặp mấy lần. Từ nhỏ sống nương tựa với em gái, nuôi em lớn lên, tự tập tự cường, không nhờ người ta thương hại bố thí mà dựa vào bản thân. Đại khái vì thế nên mới có tính cách như vậy. Hiện tại Lý Lộ Từ học năm thứ ba ở đại học Quốc gia, thành tích ưu tú, từng lấy được học bổng quốc gia. Em gái là á khoa kì thi đại học năm nay. Xuất thân như vậy, có thể đi đến bước này, khiến tôi nhớ đến đại thụ sinh trưởng trong hoang dã. Tuy chúng nó từng là một hạt giống vô tình rơi vào đất, không ai chăm bẵm, lại vẫn trưởng thành, còn cao lớn hơn bất cứ ai.
Lý Tồn Hỉ không keo kiệt khen ngợi. Lời này do Bí thư Thành ủy Trung Hải nói ra, tuyệt đối là thừa nhận rất cao. Đối với đa số thanh niên ưu tú có hiểu biết, có thể được Lý Tồn Hỉ nhận xét “Không tệ”, “Tuổi trẻ đầy hứa hẹn” đã là giỏi lắm rồi.
- Cũng là họ Lý nha…
Diệp Khải Minh thâm ý nói. Lý Tồn Hỉ không ngừng khen ngợi Lý Lộ Từ, cũng có ý muốn báo cho Diệp Khải Minh biết, Lý Tồn Hỉ để mắt đến Lý Lộ Từ như vậy đấy. Diệp Khải Minh ông có việc thì nói đi, nếu muốn nhằm vào Lý Lộ Từ thế nào cũng phải bước qua xác Lý Tồn Hỉ.
Sắc mặt Diệp Khải Minh có chút khó coi. Lão