Nghe Lý Lộ Từ nhắc đến chuyện này, An Nam Tú đẩy Lý Lộ Từ ra.
Thấy An Nam Tú đỏ mặt không muốn nói, dáng vẻ không được tự nhiên, Lý Lộ Từ càng thêm thích thú, hắn cũng thích An Nam Tú mắc cỡ, không có người đàn ông nào không muốn thấy người con gái bị mình chọc thẹn thùng đỏ mặt.
- Tôi đoán là Dương Quá và Tiểu Long Nữ luyện công như vậy.
Đây đương nhiên là phiên bản nào đó mà An Nam Tú mò mẫm được, phá hỏng đi hình Tiểu Long Nữ trong mắt hắn.
- Không được, cần phải nghiêm chỉnh một chút, bây giờ chúng ta đang giảng thuật là những nội dung chuyên môn, cho nên không được ăn nói bậy bạ.
An Nam Tú thực sự rất thích thú khi nói chuyện cùng với hắn. An Nam Tú vốn ghét bọn học sinh ngu ngốc, nhưng cô ấy không thèm để ý Lý Lộ Từ rốt cuộc là thiên tài hay là đồ ngốc, bởi vì thứ đó đối với cô ấy và Lý Lộ Từ vốn dĩ cũng chẳng có quan hệ gì.
Lý Lộ Từ vội vàng mời An Nam Tú ngồi xuống, hắn tỏ vẻ rất khiêm tốn, học theo phong cách của bảy mươi hai vị đệ tử của Khổng Tử.
- Đối với sức khống chế của Đại Hiền Triết thì Thần Đường là mạnh nhất, và cũng là khó nhất. Bởi vì chúng vô cùng quan trọng trong việc duy trì sức ảnh hưởng của Thần Đường đối với Thần Cảnh. Đại Hiền Triết cấp Thần Thuật Sư và những Thần Thuật Sư khác cùng với Thần Đồ thực chất là hai giai cấp khác nhau hoàn toàn, và khoảng cách giữa hai giai cấp ấy vô cùng lớn. Giống như một công vụ viên với một lão bá tánh bình thường, hay là Uỷ viên Cục chính trị với một lão bá tánh thường dân, đều có sự khác biệt và có một khoảng cách khá lớn.
An Nam Tú chỉ vào trán Lý Lộ Từ.
- Cũng giống như khoảng cách giữa anh và tôi vậy.
- Chúng ta lại có khoảng cách lớn như thế sao?
Lý Lộ Từ mỉm mỉm cười, khoảng cách giữa hắn và An Nam Tú sẽ càng lúc càng xa, nhưng mười năm tới đây thì không phải hoàn toàn như vậy, bởi vì khi đó bộ ngực của An Nam Tú không to, trong lúc Lý Lộ Từ đang ôm lấy cô ấy vào lòng, con tim của cả hai cùng hoà nhịp đập, khoảng cách ấy đã là cố định rồi.
- Thần Đừơng luôn theo đuổi quan niệm của Cổ Hiền Thần Tần Ngọc Hoàng, đó là Thần Thuật Sư nên chú trọng nhất chính là tu luyện tinh thần sao cho thuần khiết, đấy cũng chính là con đường trở thành Thần đơn thuần nhất. Giống như tôi có thể phân lực sinh mạng nhỏ bé cố định vốn có của mình thành trăm ngàn phần, nhưng một số Đại Hiền Triết Thần Thuật Sư cùng cấp bậc địa vị với tôi cũng chưa chắc có thể phân thành trăm ngàn phần.
An Nam Tú bây giờ trở nên trầm ngâm chững chạc hơn không còn là một cô bé khó chịu nữa.
- Anh có biết tại sao không?
- Vẫn còn một bộ phận thần thuật sư thuộc về dị đoan, bọn họ không chú trọng đến tu luyện sức mạnh tinh thần?
Lý Lộ Từ hiểu rằng giống như khí tông và kiếm tông của Hoa Sơn, chiếu theo “Tiếu ngạo giang hồ” miêu tả, cái phương thức tu luyện không giống nhau sẽ tạo ra những hậu quả nghiêm trọng vô cùng khốc liệt. Tuy Lý Lộ Từ không đồng ý, cảm thấy mọi ngừơi nên dĩ hoà vi quý cùng nhau thảo luận, cố tìm ra cái chung, gác lại cái riêng, cùng nhau tiến bộ. Nhưng hiển nhiên phái Hoa Sơn không ủng hộ quan điểm của Lý Lộ Từ và Thần Đường cũng không ủng hộ quan điểm của hắn.
- Có thể nói là như vậy.
An Nam Tú mỉm mỉm cười, tỏ vẻ khen ngợi Lý Lộ Từ rất thông minh vì đã lĩnh hội đựơc rồi.
- Nhưng sự thật bọn họ không phải không chú trọng tu luyện tinh thần, mà là cho rằng vẫn còn một lọại tu luyện quan trọng tương tự như tu luyện tinh thần, đó là tu luyện lực sinh mạng, đó cũng là sự tu luyện của Thần Đồ.
- Tô Mạc Già.
Lý Lộ Từ phản ứng giống như rằng đã nghe nói đến rồi. Bởi trong lòng hắn vẫn biết rằng đây chỉ là chuyện cũ mà thôi, mà những chuyện cũ như thế hắn nghe vẫn cảm thấy thích thú và có sức cuốn hút đối với hắn. An Nam Tú nói rõ một chút những gì về Thiên Vân Thần Cảnh để Lý Lộ Từ có thể hiểu rõ sâu sắc hơn một chút về cái thế giới đó.
- Quan niệm Song tu đã có từ lâu rồi, Tô Mạc Già là một trong những người đầu tiên trực tiếp khiêu khích Thần Đường, vì Tô Mạc Già cho rằng Thần Thuật Sư truyền thống đã nắm giữ Thần Đường từ lâu lắm rồi, đây là lúc phải để cho cô ta làm tông toạ rồi.
An Nam Tú bĩu môi, cúi đầu xem phản ứng của Lý Lộ Từ.
- Anh có biết tôi là một người khiêm tốn lắm không? Tuy tôi cũng cảm thấy tương lai sau này Nữ Hoàng Thiên Vân Đế Quốc và Tông Toạ Thần Đường có thể là một người, nhưng tôi là An Nam Tú, cô ta chẳng qua chỉ là Tô Mạc Già mà thôi.
Lý Lộ Từ chẳng cảm thấy An Nam Tú khiêm tốn chút nào, nếu như đây cũng là khiêm tốn, thì Lý Lộ Từ cũng chẳng biết hai chữ “ngạo mạn” viết ra sao.
- Cô ta vốn dị đoan, khiêu khích Thần Đường hàng vạn năm, lại còn khiêu chiến với cao thủ Thần Đường, mục đích khiến cho sức ảnh hưởng của Thần Đường ở đế quốc Nam Hồ bị giảm xuống, nhưng rồi, kết cục như thế nào thì anh đã biết rồi đó.
An Nam Tú dự định kết thúc câu chuyện về Tô Mạc Già.
Lý Lộ Từ gật gật đầu, té ra Tô Mạc Già thật sự là người điên. Thực lực của Tô Mạc Già và An Nam Tú có một khoảng cách, cái khoảng cách đó vào lúc sáng sớm trong lúc học tập thì có thể thấy rất rõ ràng, nhưng đến lúc cả hai đều tiến đến bình cảnh, hoặc là bắt đầu tiến vào thời kì tiến bộ chầm chậm, thì khoảng cách ấy từ từ thu nhỏ dần. Cho nên lúc ở Thiên Vân Thần Cảnh thực lực của Tô Mạc Già và An Nam Tú xêm xêm nhau. Trong khi đó, An Nam Tú chưa bao giờ có ý chứng tỏ bản thân có thể giỏi hơn Nữ Hoàng Bệ Hạ và Tông Toạ Thần Đường, chính vì thế Tô Mạc Già cũng không nên có biểu hiện như vậy. Nhưng trái lại cô ta cứ khiêu khích Thần Đường, Lý Lộ Từ cũng không biết loại người này đầu óc nghĩ thế nào mà làm như vậy.
Nếu đổi lại là Lý Lộ Từ, chắc chắn là hắn sẽ trốn đi tu luyện cho đến khi trở thành đệ nhất thiên hạ thì mới quay trở lại làm mưa làm gió. Nhưng người điên thì không làm như vậy, họ cứ làm những gì họ thích một cách điên cuồng, mà không nghĩ đến hậu quả.
- Cái mà Tô Mạc Già tu luyện chính là lực tinh thần và lực sinh mạng, cùng tu luyện song song với nhau.
An Nam Tú chau mày suy nghĩ.
- Kì thực cho dù Thần