Lý Lộ Từ miên man suy nghĩ, nghi ngờ liệu bản thân có phải là vật hy sinh của Lý Tồn Hỉ, nhưng hắn không quá chú trọng suy nghĩ này, thậm chí hắn còn cảm thấy mối quan hệ giữa Lý Tồn Hỷ và bản thân rất chặt chẽ, Lý Tồn Hỷ quan tâm đến hắn có lẽ chỉ vì An Nam Tú, còn về việc Lý Tồn Hỷ muốn được dắt mối tơ hồng thì càng khiến cho Lý Lộ không muốn liên hệ thêm nữa.
Vì vậy đứng ở góc độ của Lý Lộ Từ mà nói, là Lý Tồn Hỉ muốn gặp mặt hắn, chứ không phải là hắn muốn gặp mặt Lý Tồn Hỉ, vậy đương nhiên là hắn có thời gian mới đi tìm Lý Tồn Hỉ, đây không phải là điều rất bình thường sao?
Lý Lộ Từ trong lúc nhất thời đã coi nhẹ chuyện gặp Lý Tồn Hỉ không phải muốn là gặp được, cũng coi nhẹ việc rất nhiều người vắt óc suy nghĩ muốn gặp mặt Lý Tồn Hỉ.
Đương nhiên, Lý Lộ Từ quan tâm nhất vẫn là việc hắn ta nghe được Kiều Niệm Nô nổi cơn giận không nhỏ.
“Bí thư bận quá thì thôi, chúng ta gặp nhau.” Lý Lộ Từ cũng chẳng có hứng thú tìm Lý Tồn Hỉ, thực ra là hắn sợ Lý Tồn Hỉ đòi dắt mối tơ hồng, Kiều Niệm Nô không có cái hứng thú đó, Lý Lộ Từ lại càng không, nhìn thấy Lý Tồn Hỉ ở đâu thì chính Lý Lộ Từ càng phiền phức. Cho dù là hôm qua Lý Tồn Hỉ giúp đỡ rất nhiều, nhưng Lý Lộ Từ cảm thấy bản thân không cần thiết phải tiến đến quá gần Lý Tồn Hỉ.
“Chúng ta gặp nhau sao?”Giọng nói của Kiều Niệm Nộ nhấn mạnh vô cùng, “Cậu hỏi qua An Tri Thủy rồi sao?”
“Cô giáo Kiều?” Lý Lộ Từ rất lúng túng, cảm xúc của Kiều Niệm Nộ tỏ ra rõ rệt. “Chúng ta không nhắc đến chuyện của ngày hôm đó.”
“Tôi không nhắc lại với cậu , tôi chỉ cảm thấy An Tri Thủy đã cho rằng tôi không có tư cách để qua lại với cậu, thì cậu vẫn nên báo cáo với cô ấy một chút, để tránh gây hiểu lầm, nói mà không rõ ràng, cậu lại phải giải thích với cô ta.” Kiều Niệm Nộ uể oải nói.
“Cô ấy không có nhỏ mọn như vậy.” An Tri Thủy dù là không vui vẻ khi Lý Lộ Từ có quan hệ thân thiết với người khác, nhưng nếu là quan hệ thân thiết, chứ không có nghĩa là cô ấy có thể hạn chế các mối quan hệ bình thường giữa Lý Lộ Từ và người khác, An Tri Thủy không phải là An Nam Tú, không thể kiếm chuyện vô cớ được.
“Vậy là tôi lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi chăng?”
Nói xong Kiều Niệm Nô dập máy luôn.
Người phụ nữ này làm sao vậy!Lý Lộ Từ nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại một lúc, cũng tức giận, không gặp thì không gặp!
Phụ nữ vốn đã lòng dạ hẹp hòi càng khó mà suy xét, Kiều Niệm Nô trong mắt của Lý Lộ Từ luôn luôn là kiểu phụ nữ lấy lí tính lấn áp cảm tính một cách tuyệt đối, xem như là ngoại lệ của phụ nữ đi, dù cho đã bị An Tri Thủy chơi khăm chút xíu, nhưng chẳng lẽ bây giờ cũng bị cảm tính hóa à?
Lý Lộ Từ cúi đầu, bây giờ vẻ mặt An Nam Tú đang tỏ ra có chút đắc ý.
- Công chúa điện hạ vẫn là tốt nhất.
Lý Lộ Từ cảm thấy An Nam Tú vẫn là dễ dỗ dành nhất, lập tức không nghĩ ngợi khắc phục quan hệ với Kiều Niệm Nô nữa. An Nam Tú và hắn cãi nhau đều rất dễ dàng hòa hợp với Lý Lộ Từ như ban đầu, so với tính cách của Kiều Niệm Nô còn dễ chịu hơn nhiều.
- Anh biết là tốt rồi.
An Nam Tú đương nhiên biết vì sao mà Lý Lộ Từ thốt ra câu như vậy, cũng cảm thấy bản thân đúng là một vị công chúa khoan dung độ lượng vô cùng.
Thật ra Lý Lộ Từ không nghĩ là quan hệ giữa hắn và Kiều Niệm Nô không so được với An Nam Tú, hắn nghĩ là mức độ khắc phục mối quan hệ với Kiều Niệm Nô và đối với An Nam Tú là không khác nhau, đối với hắn nếu như cãi cọ với An Nam Tú mãi thì trong lòng thật là khó chịu giống như mỗi phút mỗi giây đều bị móng vuốt cào cấu vậy, đương nhiên là dốc hết sức lực nghĩ cách để An Nam Tú lại ngoan ngoãn bằng lòng nằm trong vòng tay hắn. Nhưng đối với Kiều Niệm Nô thì hắn không có cảm giác này, mặc dù hi vọng rằng mối quan hệ của hai người tốt đẹp thì ổn, nhưng nếu như bản thân làm hết sức, Kiều Niệm Nô không đón nhận, thì cũng hết cách rồi.
- Chúng ta đi chơi nhé.
Lý Lộ Từ không nghĩ đến chuyện này nữa.
- Tôi đi thay quần áo đã.
An Nam Tú vui mừng hớn hở xoay con kiến Đại Bá Vương Long chạy về phòng.
Lý Lộ Từ cũng thay chiếc áo đen trắng ngắn tay và chiếc quần dài màu đen, dưới chân là đôi giày đế bằng nhiều màu sắc, sau đó nhìn từ đầu đến chân cô gái vừa bước ra, cô đi đôi sandal quai mảnh, váy dài không tay, loại tơ lụa trên váy và sau eo mang đến cảm giác xinh đẹp thanh nhã.
- Đi thôi.
An Nam Tú dáng vẻ vẫn hào hứng như trước, đưa bàn tay nhỏ nhắn cho Lý Lộ Từ cầm.
Lý Lộ Từ tỏ ra rất vui, nét mặt vừa mừng vừa lo phù hợp với cô.
Lý Lộ Từ và An Nam Tú đi vào trung tâm thành phố, An Nam Tú không hứng thú với việc dạo phố, đúng như Kiều Niệm Nộ đã nói, Lý Lộ Từ và An Nam Tú ở cùng với nhau vốn đã không có mục đích gì, thuần túy là đi dạo thôi. An Nam Tú đối với những nơi bình thường thì không có hứng thú, cô có thể đứng dưới mái hiên ngẩng đầu nhìn rêu xanh rất lâu, Lý Lộ Từ thì đang lên mạng tìm hiểu xem con ngõ này có câu chuyện lịch sử nào không. An Nam Tú nhìn chằm chằm vào một nghệ nhân đường phố trông rất kỳ quái, Lý Lộ Từ xem họ biểu diễn, lại còn bỏ tiền lẻ vào chiếc hộp trước mặt những người biểu diễn. An Nam Tú muốn ăn kem cây, Lý Lộ Từ mua cho cô và mình một chiếc, nhưng lúc nào hắn cũng ăn nhanh hơn An Nam Tú, ăn xong thòm thèm nhìn An Nam Tú, An Nam Tú đắc ý cười lớn, muốn ăn từ từ để Lý Lộ Từ thèm chết, nhưng thời tiết nóng nực, kem bị tan hết rồi, An Nam Tú liền nổi giận với cả mặt trời và sức nóng.
Hai người tuy chỉ là đi dạo ngẫu hứng, trời lại nóng bức, nhưng hầu như lúc nào cũng nắm tay, lại còn luôn luôn cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Buổi trưa, hai người ăn món mì sợi, An Nam Tú không ăn mấy sợi mỳ, nhưng trứng