Mỗi người con gái đều có một giấc mơ làm công chúa, nhưng mãi mãi chỉ là mơ mà thôi, ngoại trừ những cô bé được bố mẹ ôm trong ngực, một cô gái dù cho ăn mặc có tao nhã, xa hoa tới cỡ nào, nhưng không ai lần đầu tiên nhìn thấy cô đều có cảm nghĩ rằng cô là một vị công chúa chân chính cả?
Nhiều nhất chỉ là cho người ta nhớ tới những vị thiên kim nhà giàu, tiểu thư khuê các, danh viện quyền quý các loại thôi.
Bởi vì Công chúa không chỉ có một cuộc sống ưu việt xa hoa, còn cần có một phần khí chất của công chúa chân chính nữa.
So sánh với những hoàng thất, vương thất không còn bao nhiêu trên Địa cầu, chỉ còn lại những công chúa thấp kém, An Nam Tú – vị công chúa đến từ Thiên Vân thần cảnh, cũng không cần người khác thừa nhận, lại có một vị công chúa chân chính có thể áp chế quyền lực, của cải, ảnh hưởng rất lớn.
Quanh thân thể tràn ngập khí chất cao quý, ngoại hình hoa mỹ, tâm tình bởi vì rất hùng mạnh mà ánh mắt có vẻ rất lạnh lùng, vô thanh vô tức mà tràn tới ngạo mạn, An Nam Tú đứng trong phòng khách, tùy ý Lý Lộ Từ đeo vào cổ cô một cái mặt dây chuyền gỗ đặt cho đoan chính.
- Giữa mặt dây chuyền có thể để ảnh chụp.
An Tri Thủy nhắc nhở.
An Nam Tú nhẹ nhàng đẩy mặt dây ra, nhìn chỗ đặt ảnh ở giữa, gật đầu tỏ ý đã biết.
- Thích không, đây là quà sinh nhật của tôi cho cô.
Lý Lộ Từ nhìn An Nam Tú không biểu lộ gì cả, cảm thấy bực bội.
- Rất tốt.
An Nam Tú gật đầu.
- Vậy ít nhất cô cũng phải biểu lộ một ít kinh hỉ a, cảm tạ a, hưng phấn a, vui sướng gì đó, làm cho tôi có chút cảm giác thành tựu chứ.
Lý Lộ Từ cảm thấy làm cho người tặng quà có thể buồn bực chính là những lúc gặp phải người như An Nam Tú.
- Có yêu cầu nào như của anh sao? Nhận được quà vui thì vui, bình thường thì bình thường, chẳng lẽ còn phải giả bộ ra như anh muốn?
An Nam Tú nghi hoặc nhìn Lý lộ Từ.
- Thôi thôi, dù sao tôi đã tặng quà cho cô rồi.
Lý Lộ Từ quay đầu đi vào bếp.
Một buổi sáng, cảm xúc của Lý Lộ Từ không vui vẻ thế nào cả, tuy nhiên đến trưa vẫn tận tâm tận ý làm một bàn toàn những món An Nam Tú thích ăn.
Nhận ra rằng An Nam Tú cũng chẳng hề để ý đến quà sinh nhật của chính mình, thận chí còn có chút lãnh đạm không quan tâm, những người khác náo nhiệt tặng quà cho cô cũng không có ý gì nữa, sau khi ăn trưa An Tri Thủy và Lý Thi Thi đều đi về, tuy nhiên An Tri Thủy dẫn Lý Thi Thi đi Viên Hổ sơn chơi, Lý Thi Thi cũng không khách khí, đi là đi luôn.
Lý Lộ Từ thu thập bát đĩa xong, đi vào phòng khách, nhìn thấy An Nam Tú cởi mặt dây chuyền ra, vẫn nhìn chằm chằm mà chẳng có chút cảm xúc nào.
- Nhìn cái gì thê? Một miếng gỗ thôi mà.
Lý Lộ Từ nói một cách không vui.
- Phía sau này khắc chữ gì thế?
An Nam Tú hỏi Lý Lộ Từ.
- An Nam Tú là một cô bé cá biệt vô lễ lại làm người ta ghét.
Lý Lộ Từ cũng không thèm nhìn cô.
- Mặc dù có chút sai ngữ pháp, nhưng tôi vẫn có thể đoán được ý tứ: công chúa của tôi, xin người hãy mãi mãi ở bên tôi.
An Nam Tú đặc ý đọc ra ý nghĩa chân chính của văn phù.
- Tôi khắc sai rồi, ý của tôi vốn muốn khắc là, xin hãy mau tránh xa tôi ra.
- Cám ơn anh đã tặng quà sinh nhật cho tôi.
Lý Lộ Từ quay đầu, nhìn nhìn một lát, lại cúi đầu quét rác.
- Sao cô không nói những lời này sớm một chút? Làm cho tôi cả buổi sáng đều không vui, bây giờ mới nói còn ý nghĩa gì nữa? Chính là cô thế nào cũng phải làm tôi mất hứng thì cô mới cao hứng?
- Anh cũng biết, khi một người một lòng một dạ nghĩ tới người khác, người ta căn bản lại không thèm để ý đến anh đang muốn cái gì… Ngày đó anh vứt chỗ hải sản mà tôi cho anh đi, tôi cũng như vậy.
An Nam Tú tức giận nói.
- Những cái này có thể giống nhau sao? Cô đem cả một con cá mập về nhà, tôi bị cô làm cho tức muốn điên lên rồi, tôi căn bản là không nghĩ ra cô muốn làm gì. Nhưng hôm nay cô biết đây rõ ràng là quà sinh nhật tôi đưa cho cô, cô có thể nào làm ra một bộ không thèm để ý, cô thấy giống nhau sao?
Lý Lộ Từ còn tưởng rằng cô biết chính mình sai rồi, hóa ra là tức giận, mới thuận tiện nói một câu cảm ơn.
- Đương nhiên là không giống… Nhưng vừa rồi tôi cũng chỉ là nhắc lại một chút chuyện trước kia, cũng không có nghĩa là hôm nay tôi có ý chọc giận anh.
An Nam Tú hừ hừ giải thích, nếu không phải là Lý Lộ Từ, đối với người khác An Nam Tú còn lười giải thích ấy chứ, đã thế hắn còn cứ ngắt lời, không chấp nhận lời giải thích của An Nam Tú.
- Vậy hôm nay cô có ý gì? Vốn dĩ là có thể vui vẻ làm một buổi sinh nhật, An Tri Thủy cùng Lý Thi Thi cũng đều tới rồi.
Cơn tức trong lòng Lý Lộ Từ giảm đi nhiều, cảm thấy An Nam Tú lại có ý niệm kỳ quái gì đó trong đầu.
- Bởi vì hai chúng ta còn có việc tự cần hoàn thành.
An Nam Tú cũng nói một cách vô tư.
- Cũng không phải là tôi cố ý, chỉ là vẫn còn đang nghĩ một số vấn đề mà thôi.
- Thật sao?
Lý Lộ Từ hoài nghi, hôm nay vốn dĩ là vô cùng cao hứng, tính toán tận tâm tận lực làm sinh nhật cho An Nam Tú, nhưng thấy thái độ của cô quá đả kích sự tích cực của người khác rồi.
- Anh lại đây.
An Nam Tú giơ tay, năm ngón tay ngoắc ngoắc.
Lý Lộ Từ bất động, chỉ đứng nhìn cô.
An Nam Tú hừ một tiếng, chậm rãi đi tới chỗ Lý Lộ Từ, kéo cây lau nhà trong tay Lý Lộ Từ ra, hai tay ôm chặt lấy hông hắn, nhỏ giọng nói:
- Ngu ngốc, anh tặng tôi lễ vật, sao tôi lại không để ý cho được? Còn phải hoài nghi nữa sao? Tự mình làm mình không vui, sao lại đi trách tôi.
- Lại như