Qua khỏi cổng trường huyên náo, Lý Lộ Từ và An Nam Tú im lặng đứng dưới tán cây.
Người đang yêu luôn nghĩ ngợi linh tinh, chỉ một con bướm khó vỗ cánh, cũng sẽ sinh ra rất nhiều cảm thán. Lý Lộ Từ và An Nam Tú đều không thể xác định quan hệ hai người có được tính là quan hệ yêu đương hay không. Lý Lộ Từ cảm thấy khẳng định không phải, chỉ có điều hắn ít nhất hắn cũng đã tự hỏi mình loại khả năng này, khiến cho hắn rất khó chấp nhận. An Nam Tú chưa từng nghĩ đến. Cô không biết cái gì là yêu, cô cũng không them để ý đến quan hệ của mình và Lý Lộ Từ cuối cùng là gì. Với cô, mọi chuyện chỉ là vẫn như bây giờ và mãi về sau mà thôi.
Điều mà An Nam Tú có thể xác định cũng là điều mà Lý Lộ Từ cũng có thể xác định, trong thế giới này, An Nam Tú không thể không có Lý Lộ Từ.
Nếu không có Lý Lộ Từ, An Nam Tú sẽ không được hắn chuẩn bị bữa sáng, cho dù còn có người hầu hạ Công chúa điện hạ, nhưng An Nam Tú không cần. Cái cô cần không phải là bữa sáng, mà là Lý Lộ Từ làm bữa sáng.
Cô sẽ rất đói bụng, cuối cùng vẫn sẽ bắt đầu ăn thứ gì đó, nhưng lại khóc, bởi vì những thứ đó không phải do Lý Lộ Từ làm.
Nếu không có Lý Lộ Từ, An Nam Tú sẽ không được nghe thấy những chuyện cổ tích kỳ quái, lộn xộn chẳng chút logic. An Nam Tú sẽ lăn qua lăn lại trên giường không thể nào ngủ được. Không nghe thấy giọng của hắn, càng không ngừng đếm hết sao trên trời, đếm cả số mặt trăng, đếm hết vầng thái dương, An Nam Tú sẽ mệt mỏi, cuối cùng cũng ngủ, nhưng nước mắt lại trào ra.
Nếu không có Lý Lộ Từ, An Nam Tú dù ôm chặt con kiến bông Đại Bá Vương Long cũng không cảm thấy ấm áp, lòng cô đơn, không có gì bao bọc, cho cô làm nũng, cho cô càn quấy, làm cho cô mất tự nhiên. Cô sẽ vẫn cố gắng học tập Thần thuật, tưởng tượng thấy cuối cùng cũng có ngày có thể làm cho mình biến trở về cuộc sống ngày xưa, trở về làm một cô bé khinh thường gọi hắn là thổ dân, sau đó ngạo mạn ban ân cho hắn trở thành quan hầu của mình.
Nếu không có Lý Lộ Từ, có thể có một người khác đến thay thế được sao? Dù có một cũng không cần. Nếu không có Lý Lộ Từ, An Nam Tú không cần cái gì hết. Cái cô cần chỉ có Lý Lộ Từ, không cần bất kỳ một thứ gì khác nữa.
-Lý Lộ Từ, anh thật ngu ngốc, sao lại nghĩ chuyện này, không ngờ dám nghĩ đến tình huống tôi không tồn tại.
Rất nhiều người quanh đây, An Nam Tú chỉ có thể lén lút tới gần Lý Lộ Từ, không nhào vào lòng hắn làm nũng, nhưng đôi cánh môi mân mê, nhẹ nhàng hừ hừ.
Tuy rằng An Nam Tú cũng muốn, nhưng cái chuyện như này đương nhiên cô có thể làm, nhưng Lý Lộ Từ không thể làm, còn vì sao? Vốn chẳng cần hỏi vì sao. Lý Lộ Từ cũng không tiếp tục tranh luận với cô, chỉ nắm bàn tay nhỏ bé của cô vào ngực. Dưới thời tiết nóng hầm hập có thể cảm giác được mồ hôi trong lòng bàn tay hai người, đang quện vào với nhau.
- Đi báo danh.
Lý Lộ Từ đợi đến lúc nước mắt nơi khóe mắt cô đã hết, chỉ còn lại hàng lông mi ẩm ướt, mới kéo cô đi vào vườn trường.
An Nam Tú cảm thấy hôm nay nhất định cô phải im lặng, liền thực sự trở thành cô bé ngoan ngoãn theo sau Lý Lộ Từ, không gây phiền toái cho hắn.
Ngoại trừ những tiếng gào khản giọng vô cùng náo nhiệt của các câu lạc bộ tuyển thành viên mới, Lý Lộ Từ đi vào vườn trường mới phát hiện không khí trong trường rõ ràng có chút khác biệt. Ở ngoài cổng hắn đã thấy năm sáu chiếc xe cảnh sát, trên thân xe ghi “Đặc công”. Những cảnh sát này đứng trong trường mặc áo chống đạn, đội mũ sắt, tùy ý có thể thấy những đặc công uy vũ đứng thẳng. Còn có một vài người mặc tây trang màu đen nghiêm túc nhìn xung quanh, khác với những đặc công được huấn luyện trường kỳ phát ra khí chất đặc biệt, những người mặc tây trang đen này vẻ mặt đầy cảnh giác đề phòng. Chỉ có điều, khi họ nhìn thấy Lý Lộ Từ và An Nam Tú đi vào, ánh mắt mới thay đổi.
Lý Lộ Từ thậm chí thấy Ôn Lương, Ôn Lương cũng thấy hắn, gật gật đầu một cái rồi lập tức mặt vô biểu cảm quay đi. Lý Lộ Từ biết anh ta đang chấp hành nhiệm vụ, cũng không thể đi qua chào hỏi anh ta.
Làm gì vậy? Đại học Quốc gia là trường danh tiếng có lực ảnh hưởng cực lớn nên tất nhiên là đối tượng được chú ý trọng điểm, nhưng tình hình hôm nay cũng có phần dọa người đi. Người bình thường chỉ sợ sẽ nghĩ có phải có khủng bố trà trộn vào trường hay không, hay là có đại nhân vật nào muốn tới chăng?
Lý Lộ Từ cảm thấy khá rõ, Ôn Lương cũng ở đây, chỉ sợ là vì An Nam Tú mà tới. Còn có loại phần từ khủng bố nào so được với An Nam Tú? Còn có nhân vật lớn nào so được với Công chúa điện hạ?
Tuy nhiên Lý Lộ Từ cảm thấy cái dạng này có ý nghĩa hình thức lớn hơn, thực sự có chuyện xảy ra thì những đặc công tinh nhuệ quốc gia này có tới cũng không có bao nhiêu ý nghĩa, bọn họ không cách nào cản trở An Nam Tú được cả. Cứu trợ người vô tội mới là mục đích chủ yếu mà họ ở đây, và đám Ôn Lương mới là bộ đội chủ lực nếu có xung đột quanh An Nam Tú.
An Nam Tú nói không sai, người biết đến cô, thái độ đối với cô chính là không kháng cự, không tiếp xúc, im lặng mới vô hại. Nhưng ngày đại học Quốc gia khai giảng gặp chuyện không may thực rất dễ tạo ảnh hưởng to lớn, cho nên làm chuẩn bị là nhất định. Vì tránh cho loại cảnh giới này khiến An Nam Tú chú ý và phản cảm, những người này đều không đi gặp An Nam Tú.
An Nam Tú cũng không phải lần đầu đến đại học Quốc gia, về sau còn phải đến nữa, tin rằng cảnh giới lúc này không phải thái độ bình thường. Lý Lộ Từ nghĩ một hồi, cúi đầu nói với An Nam Tú:
- Hôm nay ngoan ngoãn đấy, biết chưa?
An Nam Tú ngẩng đầu trừng mắt với Lý Lộ Từ, hơi ủy khuất mà tức giận.
- Lại làm sao vậy?
Lý Lộ Từ vội vàng dịu dàng hỏi. Hắn