Lý Lộ Từ nhớ cái kính mắt của Kiều Niệm Nô đầy hoa lệ đến mức quá đáng, gọng kính là con bướm sặc sỡ chói mắt, xem là có môn đạo.
- Cái kính kia có chỗ nào đặc biệt sao?
Kiều Niệm Nô đang lòng ảo não, tự hỏi sao mình lại phản ứng lại với Lý Lộ Từ, muốn khôi phục lại dáng vẻ giáo sư thì có chút ra vẻ quá, vì thế không biết tức giận vì ai nói:
- Cơ mật quốc gia.
- Tôi còn tưởng… cô là con bướm tinh?
Lý Lộ Từ hơi hoài nghi, không chừng Kiều Niệm Nô đúng là có quan hệ với họ nhà bướm thật, cũng xinh đẹp lộng lẫy như thế.
- Anh mới là yêu tinh.
Kiều Niệm Nô lại cảm thấy yêu tinh không dùng để hình dung đàn ông, bổ sung :
- Anh là yêu quái, tôi là người bình thường, người thường.
- Ồ, tôi nhớ ra rồi, nữ quỷ tóc dài tối hôm đó tôi nhìn thấy khẳng định không phải tiểu Nô.
Lý Lộ Từ ngay từ đầu còn tưởng Kiều Niệm Nô là người bình thường, vì An Nam Tú đã nói thân thể Kiều Niệm Nô chỉ là đã đạt đến cực hạn tiềm năng của thổ dân mà thôi. Theo như điều này thì Công chúa điện hạ cũng có lúc phạm sai lầm, khiến cô ấy không còn kiên trì suy nghĩ An Nam Tú vĩnh viễn chính xác.
- Anh… đừng có gọi tôi như vậy.
Kiều Niệm Nô càng ảo não, sao lại vô tình để cho Lý Lộ Từ đoạt lại quyền chủ động như thế. Rõ ràng phải là Lý Lộ Từ vẫn duy trì thái độ cúi đầu trước cô ấy, vậy mà đến giờ này hắn lại dám gọi cô như vậy.
- Được, tôi chẳng phải gọi cô. Tuy nhiên cô cũng đừng nóng giận, chúng ta tiếp túc hợp tác, để cho những ngày Công chúa điện hạ còn ở lại Trái đất, Trái đất của chúng ta vẫn được bình an.
Lý Lộ Từ dừng lại rất hợp lý, chỉ có người biết giữ chừng mực mới không làm cho người ta thực sự căm ghét. Lý Lộ Từ không hề trêu chọc Kiều Niệm Nô, thực sự nghiêm túc nói.
- Anh cũng đừng cho rằng An Nam Tú quá lợi hại, không phải chúng ta không có lực lượng đối kháng.
Kiều Niệm Nô cũng không còn mất trí nhớ nữa.
- Có thể, nhưng các người không dám.
Nói xong câu đó, Lý Lộ Từ bi ai phát hiện mình có tiềm năng thành công vì cầu gian (Xin đểu ^^). Nhớ ngày đó An Nam Tú thể hiện các loại thái độ khinh thường với Trái đất, hắn đều cố gắng chứng minh nhân loại hùng mạnh, lập trường rất rõ ràng.
- Không phải không dám, chỉ có điều không thể.
Thảo luận đến việc này, Kiều Niệm Nô lại khôi phục dáng vẻ bình tĩnh của cô.
- Nói nghe một chút.
Cảm giác được trong đó còn cất giấu bí mật, Lý Lộ Từ rất hứng thú. Hắn nghe được từ “Không dám” và “Không thể” có sự khác biệt rất lớn, có thể suy rộng ra rất nhiều khả năng.
- Đây chính là cơ mật quốc gia, không sợ liên lụy vào sao?
Kiều Niệm Nô đầy thâm ý cường điệu. Trước kia Lý Lộ Từ luôn ra vẻ đừng tìm hắn nói chuyện, kiểu như đà điểu rúc đầu vào đất ấy.
(*Những lúc gặp nguy hiểm, cách trốn chạy của đà điểu là… rúc đầu vào lòng đất ^^)
- Chẳng lẽ hiện giờ tôi còn có thể chỉ lo cho thân mình được thôi sao?
Lý Lộ Từ thở dài, điều an ủi duy nhất là hiện giờ tất cả đều yên bình, ít nhất mặt ngoài không có sóng to gió lớn gì. Cuộc sống gia đình hắn vẫn tạm ổn, còn có thể miễn cưỡng qua ngày.
- Chờ đến ngày anh chân chính có thể biết được, anh sẽ biết.
Kiều Niệm Nô cũng luôn giữ vẻ có thể nói cho hắn, đến lúc đó cô lại không nói.
- Ai quyết định tôi có thể biết hay không thể biết, khi nào thì biết được, khi nào thì không thể biết?
Lý Lộ Từ híp mắt, trong lòng khẽ run.
- Điều này cũng không quan trọng.
Kiều Niệm Nô quay đầu đi.
- Không quan trọng?
Lý Lộ Từ mất hứng hỏi lại, dường như cũng không nhiều hứng thú. Vừa rồi chẳng qua chỉ là hứng thú nhất thời mới khơi mào chủ đề này mà thôi.
- Tôi còn không muốn biết đâu.
Kiều Niệm Nô cười lạnh, dường như ghen tị với Lý Lộ Từ.
- Tôi chỉ biết, cô không nên khoác cái dáng vẻ này. Vừa rồi tiểu Nô càn quấy mới chính là cô, rất thích mặc trang phục diễn, vốn là chán ghét cuộc sống và công tác hiện tại.
Lý Lộ Từ nhìn Kiều Niệm Nô nói.
- Tôi thật sự nghĩ mình là thật, tôi giả không phân biệt rõ mình thật hay là giả, tôi thật lại bị tôi giả làm cho rối loạn không biết ai là tôi thật sự, anh thấy rõ rồi chứ?
Kiều Niệm Nô nói như khẩu lệnh xong, lại ngồi ngay ngắn cảnh cáo Lý Lộ Từ:
- Đừng có gọi tôi như vậy.
- Tôi thấy không rõ lắm, nhưng tôi biết tôi càng thích người nào hơn, vậy là được.
Lý Lộ Từ cười cười. Người chấp nhất đôi khi sẽ trở nên cố chấp mà suy nghĩ không rõ ràng, nhưng hắn còn chưa tới mức kia. Hắn chỉ chấp nhất theo đuổi hạnh phúc của mình, không đến nỗi tẩu hỏa nhập ma, đương nhiên đặc biệt hiểu, rất nhiều khi rất nhiều thứ đều không cần phải nghiên cứu quá cẩn thận, biết cái mình thích, cái mình theo đuổi là đủ rồi.
- May mắn là An Tri Thủy không có đây.
Kiều Niệm Nô nhìn chằm chằm cây hoa cúc vàng ngoài cửa sổ, khóe miệng hơi nhếch lên, không rõ là ngượng ngùng hay là tức cười.
- Tôi… tôi không có ý kia…
Lý Lộ Từ xấu hổ giải thích.
- Anh nghĩ tôi sẽ nghĩ đến cái ý kia của anh sao?
Kiều Niệm Nô nghe Lý Lộ Từ giải thích lại không khỏi nổi giận.
- Nhưng tôi chưa từng nghĩ phải treo trên cổ cái hoa tai gì, tất cả mấy thứ đó là vật đánh dấu của anh đó hả? Cũng chỉ có An Tri Thủy mới có thể đắc ý như vậy thôi.
Lại kéo sang An Tri Thủy, xem như Lý Lộ Từ đã biết một người con gái có thể hẹp hòi đến trình độ nào. Các cô ấy có thể đổi sang bất cứ một chủ đề nói chuyện nào khác vào bất cứ lúc nào, chủ đề khiến các cô ấy không thoải mái, sau đó chấp nhất cương quyết không tha, trong lòng bất mãn, coi như vĩnh viễn cũng không thể tha thứ.
- Không nói chuyện này nữa. Thực ra ngoại trừ xin lỗi còn muốn nói tiếng cảm ơn với cô. Chuyện tôi và Mã Thế Long phiền cô.
Lý Lộ Từ khẩn trương nói sang chuyện khác, hắn không muốn Kiều Niệm Nô lại lựa chọn cách mất trí một lần nữa, thực chịu không nổi, không cách nào đối phó được nữa.
- Chuyện Mã Thế Long tôi làm rất đơn giản, chân chính xuất lực là vị cha nuôi kia của tôi, hẳn là anh nên cảm ta ông ta.
Kiều Niệm Mô không để ý chuyện này. Nhân vật như Mã Thế Long thực sự rất khó lọt vào mắt cô, cho dù là Mã gia Tam công tử.
- Đó cũng là vì ông ấy