Nhìn theo đoàn xe rời khỏi, đặc công chạy chậm theo sau, lên xe cảnh sát rời đi, còn lại những người áo đen lặng lẽ biến mất khỏi vườn trường.
Lý Lộ Từ quay đầu lại nhìn An Nam Tú, cô ngồi xổm trên mặt đất, mái tóc dài nghiêng nghiêng buông xuống trên cỏ. Cô thật sự dùng nhánh cây gạt từng khóm cỏ sang bên theo dõi đường đi của kiến, sau đó phát hiện cái tổ kiến nhỏ, dùng nhánh cây gảy lên một chú kiến lưng gánh một hạt cơm đến đầu óc choáng váng, đến lúc chú kiến cuối cùng phải vứt bỏ hạt cơm chạy về tổ cô mới vứt nhánh cây đi.
Nhưng không ngờ lại chạy đến thêm ba con nữa, tính đồng tâm hiệp lực vác hạt cơm về. An Nam Tú giận dữ, dùng một huyễn thuật làm ba con kiến té lăn trên đất, lăn lộn mấy vòng mới nhận ra hạt cơm này thật đáng sợ, khẩn trương thông báo cho những con kiến khác, không còn con kiến nào mò đến gần hạt cơm này nữa.
An Nam Tú đến giờ mới đắc ý đứng lên, phát hiện Lý Lộ Từ đang nhìn cô.
- Là cái gì làm anh xúc động, làm anh cảm thấy càng nhìn Công chúa điện hạ càng thích hả?
An Nam Tú chú ý tới ánh mắt Lý Lộ Từ, bỏ lại nhánh cây chậm rãi đi tới, kiêu ngạo ngẩng đầu.
- Cô thật là tự tin.
Lý Lộ Từ lắc đầu.
- Tôi muốn nói là con kiến kia nhất định không thích cô, chỉ biết xem cô là Đại Ma vương đáng sợ nhất trên thế giới này. Ngay cả con kiến cô cũng ức hiếp.
An Nam Tú hừ một tiếng, nhìn sang bên đường, có một nam sinh đang làm ra vẻ vô tình nhìn và đánh giá An Nam Tú. Đột nhiên An Nam Tú nâng chân lên, đã nam sinh kia một cước.
- Cô làm gì?
Nam sinh kia nhảy dựng lên, đá trúng bắp chân, đau thật sự, huống chi cậu ta căn bản không nghĩ đến tình huống vô duyên vô cớ sẽ bị cô bé đá cho một cước.
- Rất xin lỗi… rất xin lỗi…
Lý Lộ Từ vội vàng che vào giữa An Nam Tú và nam sinh kia.
- Bệnh thần kinh…
Cơn tức của nam sinh kia không nhỏ, cậu ta cảm thấy mắt mình thật sự là mù rồi. Một phút trước cậu ta còn cảm thấy đây là cô bé xinh đẹp đáng yêu nhất trên thế giới, quả thực như một công chúa kiêu ngạo trong hoạt hình làm cho người ta thích vậy, nhưng hiện tại cậu ta đã biết rồi, hoạt hình cũng chỉ là hoạt hình, ngoài đời thực không có Công chúa đáng yêu như vậy.
- Rất xin lỗi, thật là ngượng quá.
Lý Lộ Từ chỉ có thể tiếp tục xin lỗi.
Nam sinh kia thấy Lý Lộ Từ cao lớn liền e dè, xem ra muốn đòi lại tiện nghi từ An Nam Tú rất khó. Cậu ta cũng không muốn so đo với con bé thần kinh như An Nam Tú, thầm mắng hai câu, vuốt chân tránh ra.
- Cô làm gì thế?
Lý Lộ Từ quay đầu, nghiêm mặt hỏi An Nam Tú.
- Lúc tôi ức hiếp con kiến anh đứng bên nhìn, vì sao tôi ức hiếp hắn ta anh phải hung ác với tôi?
An Nam Tú khoanh tay đánh giá Lý Lộ Từ, giống như muốn nhìn hắn chủ động nhận sai vậy.
- Người với kiến có thể giống nhau sao?
Lý Lộ Từ bất đắc dĩ, biết An Nam Tú lại ngụy biện.
- Nhưng trong mắt tôi cái sinh vật giống đực cấp thấp kia có gì khác con kiến đâu. Cho nên cái việc tôi ức hiếp cả con kiến tính chất cũng chẳng ác liệt hơn so với việc tôi ức hiếp một sinh vật cấp thấp giống đực, hoặc là loại tồn tại nào khác. Nhưng anh nói rất đúng, tôi ức hiếp con kiến có vẻ quá mức… rõ ràng tôi chỉ phải gây phiền toái cho con kiến thôi, mà không đi ức hiếp sinh vật cấp thấp nào khác, chuyện này đối với anh hẳn là chuyện đáng ăn mừng chứ? Nhưng anh còn cho rằng tôi ức hiếp con kiến là không đáng yêu.
An Nam Tú một tay vắt sau lưng, một tay nhẹ nhàng vén mái tóc dài đang buông xuống trước ngực, tủi thân vô cùng.
- Cô đá tôi.
Lý Lộ Từ chỉ vào bắp chân mình, mặt vô cảm nói.
- Để làm gì?
An Nam Tú ù ù cạc cạc nhìn hắn, không nghĩ đến việc thỏa mãn yêu cầu của hắn.
- Đá tôi.
Giọng Lý Lộ Từ hơi đề cao hơn.
- Không đá.
An Nam Tú nghi hoặc nhìn hắn.
- Cô đá gãy chân tôi đi!
Lý Lộ Từ bắt đầu kích động, sau đó vỗ ngực thở dài, vô lực hừ hừ, lại bị tức giận đến đau cả dạ dày.
- Bệnh thần kinh.
An Nam Tú mắng Lý Lộ Từ một câu, sau đó thỏa mãn hắn.
- A... An Nam Tú...
Lý Lộ Từ ôm bắp chân nhảy dựng lên, căm tức nhìn cô:
- Cô đá thật hả?
- Anh bảo tôi đá.
An Nam Tú dùng thật thuật gấp bội lần đau đớn, bằng không hắn không thể thỏa mãn được.
- Được rồi... Chúng ta về đi. Từ ngày gặp cô tôi cũng biến thành nô lệ của nữ vương rồi.
Lý Lộ Từ ôm An Nam Tú lên xe, chạy xe điện, chuẩn bị về nhà.
- Nô lệ của nữ vương là cái sinh vật gì vậy?
An Nam Tú kỳ quái hỏi han.
- Cụ thể thì tôi cũng không biết, có thể là một số người khi được đàn bà có khí chất nữ vương chỉ roi vào người sẽ kích động khó thể ức chế, hô lớn gọi nhỏ câu khẩu hiệu “Nhanh lên quất roi tôi đi” gì đó.
Lý Lộ Từ ngẫm nghĩ một chút, dường như không đúng, đấy là mấy kẻ cuồng tự ngược thì phải? Mấy tên đặc biệt chung tình với đàn bà có khí chất nữ vương kia mới được gọi là nô lệ nữ vương đi, sau đó Lý Lộ Từ còn nói thêm:
- Hoặc là như thế, tuy nhiên nếu cô rút roi ra đánh tôi thật, tôi cũng dám rút roi ra đánh cô đấy.
- Thế là không khác so với cái trò chửi mắng nhau sao hả? Chúng ta lâu rồi không có chơi trò chửi mắng nhau rồi.
An Nam Tú hơi hoài niệm nói.
- Đừng có nghĩ đến, tôi không chơi với cô đâu.
Lý Lộ Từ vội vàng lắc đầu.
- Nhưng tôi muốn chơi… nếu không tôi cắn anh, anh đừng cắn tôi.
An Nam Tú vẫn ngồi nguyên trên xe điện, nhưng ngồi xổm trên yên xe, ghé vào lưng Lý Lộ Từ ôm cổ hắn, nhìn vành tai Lý Lộ Từ ra chiều hứng thú.
- Nếu cô cắn tôi nhất định tôi cũng sẽ cắn cô.
Lý Lộ Từ luôn là gã ăn miếng trả miếng.
- Anh cắn tôi sẽ rất đâu!
An Nam Tú bất mãn nói.
- Cô cũng biết là sẽ đau hả?
Lý Lộ Từ rất ngạc