Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 43: Quà tặng
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Sau khi dùng xong bữa tối, An Nam Tú sờ sờ cảm thấy cái bụng nhỏ của mình đã no lắm rồi, ngồi trên ghế sô pha xem TV. Thời điểm này TV đang phát sóng trận thi đấu bóng đá, An Nam Tú không hiểu. Một đám người ngây ngốc chạy tới chạy lui, đá đi đá lại một quả bóng đen trắng xen nhau có gì vui chứ, càng ngốc hơn là người trên khán đài kích động như vậy, có quan hệ gì với bọn họ?
Thật ngốc.
Cho nên An Nam Tú coi trận bóng như tiết mục khôi hài để xem.
Lý Lộ Từ thu dọn bát đũa chuẩn bị rửa, Lý Bán Trang đẩy hắn:
- Đi nghỉ ngơi đi, bận rộn lâu rồi, ở trong nhà bếp ra nhiều mồ hôi như vậy, thối chết đi được.
- Thối chết hả, anh nhớ là có người ôm anh luyến tiếc không muốn rời đi.
Lý Lộ Từ ngửi ngửi, mùi hôi thì có, mùi thối khẳng định là không có.
- Chẳng qua lâu không thấy anh mà thôi, bây giờ thấy rồi, lại thấy đáng ghét.
Lý Bán Trang hừ một tiếng, ôm một đống bát từ nhà bếp đến.
Lý Lộ Từ đi tắm rửa, tắm xong Lý Bán Trang vẫn đang bận rộn trong nhà bếp. Cô phải chuẩn bị nguyên liệu cho bữa sáng ngày mai thật tốt. Như vậy sáng ngày mai cô có thể nhanh chóng hoàn thành rồi. Đúng rồi, canh trứng gà hải sâm nấu như thế nào nhỉ, lát nữa lên mạng tra.
An Nam Tú xem phim hoạt hình, lại còn cười lạnh.
An Nam Tú duy nhất một lần nhìn thấy Lý Lộ Từ xem trận đấu bóng phổ biến, rõ ràng là thích thú, lại lúc nào cũng tỏ vẻ khinh thường.
- Tối nay cô và Lý Tử ngủ cùng nhau nhé.
Phòng của An Nam Tú đáng lẽ là chuẩn bị cho Lý Tử.
-Không.
An Nam Tú đi lấy kem cây ăn. Sau đó một chút cơ hội cự tuyệt cũng không cho.
- Vừa mới ăn cơm xong, ăn kem cây làm gì?
Lý Lộ Từ giật cây kem của cô lại, tự mình ăn.
An Nam Tú đỏ mặt, ban nãy kem cô đã liếm qua một chút rồi, Lý Lộ Từ thật buồn nôn.
Nhưng vấn đề trên bàn ăn ban nãy An Nam Tú cũng có đáp án rồi, vì thế tâm trạng của cô tốt lên rất nhiều, hóa ra Lý Bán Trang cũng không đặc biệt gì.
- Ngươi thật ghê tởm.
An Nam Tú nhỏ giọng than thở, sau đó không phục hắnnói:
- Ngươi vì sao ăn của ta?
- Tôi thân thể cường tráng, cô là cô gái nhỏ, phải chú ý một chút.
Lý do của Lý Lộ Từ cũng rất miễn cưỡng, chỉ có điều cái kem này An Nam Tú thật sự ăn nhiều lắm rồi, ăn cơm xong lại ăn quả thật không tốt.
- Hừ, tối nay tôi không thể ngủ chung với em gái anh, anh ngủ chung với em gái anh là được rồi.
An Nam Tú tuyệt không thể chấp nhận hai người cùng ngủ chung.
- Được rồi, tối nay tôi ngủ ở sô pha vậy.
Lý Lộ Từ thân cao ngựa lớn, sô pha lại không to, ngủ ở sô pha thật sự không thoải mái, huống hồ sô pha chỉ có trên một ngàn tệ, rất là rẻ, đệm ngồi là bọt biển, hắn sợ ngủ ở đó mấy ngày đệm sô pha sẽ lún mất.
An Nam Tú cảm thấy không có gì, cô lại không phải chưa từng ngủ qua trên sô pha bao giờ, chỉ là cô lớn có bao nhiêu, đệm sô pha chống đỡ cô sẽ không bị lún, Lý Lộ Từ thì không giống rồi.
- Em gái là loại như thế nào…..
An Nam Tú muốn nói tới dân bản xứ, nhưng cảm thấy chính mình nói Lý Lộ Từ là người dân bản xứ còn không sao, nếu nói em hắn, chắc chắn hắn sẽ không có sắc mặt tốt, sẽ trừng phạt mình, sẽ dọa người, cô có chút ủy khuất mà nhượng bộ một bước, không làm theo ý mình nói:
- Em gái đối với ngươi rất quan trọng sao? Thế nào cũng bắt ngươi chăm sóc cô, cô có thể tự mình mưu sinh mà.
- Em gái là dùng trong xưng hô giữa những đứa trẻ có cùng cha mẹ nuôi nấng, đối với em gái thì có hai cách xưng hô: một là chị gái, hai là anh trai. Nếu tôi là con gái, thì sẽ là chị gái.
Lý Lộ Từ giải thích cho vị công chúa điện hạ từ tên cây xuống một cách đơn giản nhất, vìcô không thể lý giải được quan hệ gia đình mình.
- Vì sao tôi là anh trai? Anh trai chính là để chăm sóc em gái, cho nên sinh ra sớm hơn, trưởng thành sớm hơn, mới có thể chăm sóc em gái tốt và trở thành một người anh trai.
- Không hiểu ra sao cả.
An Nam Tú hừ một tiếng, lại không vui vẻ.
- Vậy sao anh lại chăm sóc tôi?
- Tôi là một trong những quan hầu của cô.
Đây không phải là việc rất hiển nhiên sao?
An Nam Tú đứng lên, trừng mắt liếc Lý Lộ Từ một cái, đột nhiên đoạt lại kem cây từ trong tay hắn lại:
- Không được ăn kem cây của tôi, ghê chết được.
Lý Lộ Từ chẳng hiểu gì cả, tuy nhiên đối với An Nam Tú không thể nói lý, hắn cũng tập thành thói quen rồi.
An Nam Tú đi tắm rửa, Lý Bán Trang bận bịu đã xong, đi ra, thoải mái dựa vào ghế sô pha duỗi thẳng người:
- Mệt chết được, giúp em xoa bóp vai đi.
Lý Bán Trang lười biếng dựa trên ghế sô pha, cái bụng nhỏ không một vếtsẹo, duỗi dài chân ra, làn váy kẻ ô vuông vén lên lộ ra đôi tất bông màu đen làm nổi bật cặp đùi trắng nõn mịn màng, hai cái đùi thẳng khép chặt lại, ai có thể nghĩ đến có một đôi chân thon dài và quyến rũ, chỉ liếc qua đã chọc vào mắt, từng trực tiếp đá cho một tên thiếu niên có ý đồ với cô thành người bất lực?
Lý Lộ Từ cảm thấy rất kiêu ngạo, em gái làm như vậy hắn cũng không khuyên, nhưng hiển nhiên đó là lựa chọn có lợi nhất lúc ấy có thể đưa ra, đồng thời làm cho đối phương không có khả năng phản kích và nói xạo.
Lý Lộ Từ quyết định từ nay về sau, đối với nơi con gái giải quyết sinh hoạt đều cảm kích vô vàn.
- Anh, giúp em xoa bóp.
Lý Bán Trang lôi kéo tay anh trai làm nũng.
Lý Lộ Từ lại kéo em gái đứng lên, hắn biết cô không dễ dàng mệt như vậy:
- Nào, anh trai tặng em một món quà.
- Quà gì?
Nghe nói có quà, Lý Bán Trang lập tức vui vẻ lên. Từ nhỏ đến lớn, anh trai tặng cô vô số quà tặng, có kẹo điểm tâm, kẹp tóc, búp bê bằng vải. Xem ra, tất cả đồ vật bên cạnh Lý Bán