An Tri Thủy cố giữ tấm thảm theo ý mình, dù thế nào cũng mang thảm để đúng vị trí có thể.
Lúc này tấm thảm được vắt nằm ngang thắt lưng Lý Lộ Từ, như vậy quả nhiên tấm thảm không rơi xuống.
An Tri Thủy có vẻ đắc ý, Lý Lộ Từ đúng là đồ ngốc, hắn ngủ giống như con heo con vậy, mình đứng bên cạnh hắn cũng không biết.
Vì thế An Tri Thủy không lập tức rời đi mà đứng đó nhìn.
Lý Lộ Từ đột nhiên ngậm miệng lại, sau đó trở người nằm ngửa mặt lên trời.
Lý Lộ Từ vừa động, An Tri Thủy liền hoảng sợ, vội vã đưa đèn pin che vào trong ngực đứng đó không nhúc nhích, nghe hơi thở của Lý Lộ Từ đều đều mới biết được hắn chưa tỉnh lại liền thở phào nhẹ nhõm.
Sau giây phút hoảng sợ đó, lá gan cô to hơn nhiều, cô lại nhìn Lý lộ Từ ngủ há miệng, liền chợt nghĩ ra ý tưởng, chạy về phòng lấy điện thoại di động chụp Lý Lộ Từ.
- Tách tách.
Sau tiếng chụp hình vang lên, đèn flash sáng ngời, An Tri Thủy luống cuống tay chân nên làm rơi điện thoại di đông lên ghế salon bên cạnh Lý Lộ Từ đang nằm.
Thật tốt quá! Lý Lộ Từ chưa tỉnh ngủ, An Tri Thủy tròn mắt kinh ngạc, di động rơi bên hông Lý Lộ Từ, tay hắn liền thả xuống, chặn trên điện thoại di động của cô.
Nên khẩn trương nhặt điện thoại lên nếu không Lý Lộ Từ sẽ tỉnh lại, điện thọai cô rơi mà hắn không tỉnh, vậy mà không kỳ quái sao được?
An Tri Thủy âm thầm cầu nguyện ngàn vạn lần Lý lộ Từ đừng tỉnh ngủ. Tuy nhiên vừa rồi đèn flash chiếu sáng mà hắn không tỉnh, hắn ngủ như chết thật.
Mình thật ngu ngốc, đi chụp hình mà không chú ý đến đèn flash có sáng hay không.
An Tri Thủy vừa tự trách mình, cô vô cùng cẩn thận, ngừng lại hít thở, khom người, tay chân nhẹ nhàng đi qua sau đó thử chạm vào tay Lý Lộ Từ.
An Tri Thủy ngồi xổm xuống, vểnh tai nghe. Ha ha, không hề động tĩnh gì.
Yên lòng, An Tri Thủy thật cẩn thận cầm tay Lý Lộ Từ lên, thả đèn pin xuống, tay kia cố lấy di động.
Cảm ơn trời đất, chạy mau, tình cờ An Tri Thủy tinh nghịch một chút rồi thôi, một chút hưng phấn, kích thích thỏa mãn, đang muốn chạy, đâu biết được Lý Lộ Từ đột nhiên duỗi tay ra liền nắm được cổ tay cô.
An Tri Thủy lảo đảo một lúc, khó có thể duy trì sự thăng bằng mà không ngã rơi trên người Lý lộ Từ.
An Tri Thủy không dám la lớn, miễn cưỡng chống đỡ cơ thể, khó khăn lắm mới không ngã trên người Lý Lộ Từ.
Vậy bây giờ phải làm sao? An Tri Thủy hối hận không kịp, Lý Lộ Từ ngu ngốc, Lý Lộ Từ thối, đồ ngủ như heo. Cô cảm giác Lý Lộ Từ vẫn chưa tỉnh ngủ, nhưng hắn nắm tay cô thật chặt.
An Tri Thủy chỉ có thể duy trì tư thế nằm úp bên trên cơ thể Lý Lộ Từ, rất kỳ quái và rất tốn sức. An Tri Thủy muốn khóc, sau này nhất định cô sẽ không làm thế này nữa.
Cánh tay dần dần có ít mỏi, giữ tư thế này thật vất vả và xấu hổ. Cánh tay An Tri Thủy không trụ được thân mình liền nằm xuống.
Tiêu rồi tiêu rồi, nếu Lý Lộ Từ tỉnh lại nhất định mình sẽ nhảy lầu, hình dáng hiện tại của mình, khuya khoắt lại chạy đến nằm trong lòng hắn có khác gì là nhớ hắn đâu? Nếu hắn tỉnh nhất định sẽ nghĩ vậy, nhất định sẽ bị hắn cười chết.
Hai má An Tri Thủy đỏ bừng, trong lòng có nhiều dằn vặt, cánh tay càng không nhúc nhích được, cố gắng cắn chặt răng cũng vô dụng , la một tiếng hự rồi rơi xuống, ngã xuống người Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ cười nhạt, như đang mơ, thuận thế ôm An Tri Thủy vào lòng, không phải hắn đều ôm An Nam Tú ngủ như vậy sao? Con người tuy khác nhau, nhưng ôm vào cảm giác thoải mái, Lý Lộ Từ đang ngủ cảm giác càng thoải mái, giấc ngủ càng thêm hương vị ngọt ngào.
An Tri Thủy thật thê thảm, hai má nóng hổi sát vào ngực hắn, trống ngực hắn như dùi trống đập làm trái tim cô thình thịch. Điều duy nhất khiến cô thích chính là Lý Lộ Từ cuối cùng cũng buông tay cô nhưng lại ôm chặt lấy cô, khiến cô không có cách nào thoát ra mà chạy trốn được.
Khó chịu nhất là tấm thảm kia lại rơi xuống, thì ra ở bụng Lý Lộ Từ có vật gì nóng hổi dính gần manh áo ngủ của An Tri Thủy, cô cảm thấy kỳ quái, sau đó Lý Lộ Từ buông tay cô ra, cô liền giơ tay sờ sờ.
A!
An Tri Thủy nhíu mày, đây là cái gì vậy, nóng nóng, cứng cứng, mềm mềm, nhéo vào cảm giác rất cứng, còn nóng như một cây xúc xích nướng.
(*So thế có chết con người ta không)
Chung quy là Lý Lộ Từ sẽ không dấu ở bụng một cây xúc xích nướng đâu, An Tri Thủy không biết là gì, cũng bất tiện khi sờ xuống dưới, đi xuống phía dưới là cái kia của con trai. Lý Lộ Từ sờ qua bụng An Tri Thủy, nên cô đánh bạo sờ vào bụng hắn.
"Đó là" đứa nhỏ" của hắn.
An Tri Thủy thả tay, toàn thân cứng đờ, đột nhiên biết cái đó là cái gì, không kìm được rúc đầu vào lòng Lý Lộ Từ, ra sức chui. Tiêu rồi, tiêu rồi, không ngờ mình đụng đến "em " của hắn.
An Tri Thủy không đỏ mặt, cô cảm giác được cả người mình lạnh lẽo, sắc mặt thật đáng sợ, vừa rồi cô không nghĩ mình sờ soạng tùm lum, sao mình có thể trở thành một cô gái hư hỏng thế này?
Đối với An Tri Thủy mà nói, đây là một đả kích khá lớn, cô cảm thấy muốn khóc, một phần cô hoài nghi không biết đó có phải là đứa nhỏ của hắn không.
Làm sao là đứa nhỏ của hắn được, không thể nào lớn như vậy, dài như vậy, thật giống như cái đuôi của con khỉ ở phía trước, còn có thể vòng quanh thắt lưng... Đương