Lý Lộ Từ cảm thấy chột dạ, hắn cảm thấy nóng mặt, rõ ràng không nên so sánh nhưng hắn cảm thấy giống như bị người khác bắt được cảnh yêu đương vụng trộm vậy.
Hắn và An Tri Thủy cũng được tính là yêu đương vụng trộm sao? Đương nhiên là không phải rồi.
Cho dù là vụng trộm, An Nam Tú dựa vào gì mà tới bắt? Lúc này Lý Lộ Từ không có cách nào giải thích hợp lý hợp tình nên chột dạ, bất thình tình bị bắt gặp nên bị phân tâm, cho dù bình thường thì không việc gì, lúc này cũng có phần không dám đối mặt với An Nam Tú.
Mình quả thật là tên biến thái, thật sự có nghĩ mình và cô bé này chơi trò chơi tập làm người lớn sao?
An Nam Tú đứng ở cửa, một tay ôm con kiến đại Bá Vương Long, cô bé trên mình chỉ mặc chiếc áo ngủ tơ lụa khoe đường cong lả lướt nhấp nhô. Cô nhìn Lý Lộ Từ, ánh mắt ngạo mạn, trong đôi mắt từ trước đến nay treo cái nhìn ngạo mạn đang có hào quang lạnh lùng lóe lên.
Trên thế giới này, người chân chính nhìn con người như kiến chỉ có An Nam Tú. Loại người nào cô cũng đều dám giết, hơn nữa cô không cần quân đội, không cần mưu quyền, dù ở đâu, dù lúc nào cô đều nắm giữ lực lượng như vậy.
Người như vậy bất ngờ phóng ra một luồng khí thế quả thực chính là sát khí muốn mạng người, làm cho người ta có thể thấy màu máu.
Lý Lộ Từ cảm giác được sát khí trên người An Nam Tú.
An Nam Tú nhìn thoáng qua Lý Lộ Từ, lại thoáng qua An Tri Thủy môi hơi nhích.
Lý Lộ Từ rùng mình, An Nam Tú có thói quen, cho dù dùng Thần thuật mặc phát môi sẽ nhếch hở ra. Vì đây như là một loại yểm trợ, làm cho kẻ thù nghĩ đến việc chuẩn bị thần thuật, trên thực tế cô cũng đã phát động thần thuật rồi.
(*Thần thuật mặc phát: Thần thuật phát ra ngay lập tức, không cần niệm chú)
Vút!
Đột nhiên, sinh mạng lực từ trong thân thể bạo phóng ra ngoài không khí, phát ra âm thanh ‘Vút’ như luồng gió, Lý Lộ Từ bất chấp An Tri Thủy còn ở sau lưng, trong nháy mắt đã toàn bộ sinh mạng lực của hắn ra ngưng tụ xung quang cơ thể.
Lý Lộ Từ nhạy bén nhận thấy được trong không khí có ánh sáng chớp động, nhún người nhảy lên giơ tay hướng lên trên không trung đánh một chưởng, đây là một thuật trong “quy luật sinh mệnh”, pháp môn lợi dụng sấm sét rèn luyện sinh mạng lực, cũng có thể dùng để đối phó tình huống này.
Một loạt tiếng sét trong không trung nở rộ, phát ra tiếng nổ lớn.
Lý Lộ Từ cảm thấy gần như trong nháy mắt dòng điện và sinh mạng lực bốn phía trong người của hắn đã xảy ra ngàn lần gần va chạm, lực khủng bố trên nhanh như chớp mắt khiến cho công lực của hắn tiêu tan ba bốn phần mười phần.
Tuy rằng dốc sức gần như toàn công lực, nhưng Lý Lộ Từ căn bản không nghĩ lại có thể kháng cự lại được một đạo lôi điện của An Nam Tú.
- Cô hãy nghe tôi nói.... Không phải như cô nghĩ đâu...
Mặc kệ thế nào, Lý lộ Từ phải giải thích trước rồi nói sau.
- Lý Lộ Từ, không ngờ anh dám ôm An Tri Thủy ngủ.
An Nam Tú tức giận, cô không là gì của hắn cả, nhưng vài ngày trước có thói quen Lý Lộ Từ ôm ngủ, tối nay không như thế nên căn bản ngủ không được, lại gặp chuyện này nên cô cảm giác không thỏa mái.
An Nam Tú luyện Tinh Thần Thứ để thăm dò không phải để không, sinh lực lớn mạnh khiến trực giác cô vô cùng mẫm cảm, cho nên sáng sớm liền rời giường nhìn qua phòng bên cạnh thấy đèn sáng, nhìn trong phòng khách không thấy Lý Lộ Từ, An Nam Tú không biết xảy ra chuyện gì? An Tri Thủy không chiếm ghế sopha của cô, nhưng cô ta lại hét lên làm cho Lý Lộ Từ vào trong phòng ôm cô ta ngủ.
Lý Lộ Từ chỉ được ôm một người ngủ là An Nam Tú, hắn chỉ được ôm ấp một mình cô thôi.
Cho nên An Nam Tú cảm thấy không dễ dàng tha thứ cho An Tri Thủy, cô muốn cho An Tri Thủy biết làm cho An Nam Tú này tức giận sẽ nhận hậu quả ra sao.
- Không có.
Lý Lộ Từ không nói gì, An Tri Thủy lại kêu to một tiếng, chuyện này có gì để khiến An Nam Tú hiểu lầm đâu? Sau đó cô mới thấy kinh ngạc, vừa rồi giống như có tia chớp , xung quanh thân thể Lý Lộ Từ như có sương mù màu lam, sau đó tia chớp quay xung quanh Lý Lộ Từ.
- Vậy hắn làm gì ở đây?
An Nam Tú hồ nghi nhìn An Tri Thủy và Lý Lộ Từ.
- Vừa rồi cô ấy bị quăng ngã trúng nên bị thương, tôi phải nhanh chóng trị liệu.
Lý Lộ Từ vội vàng nói, hắn sốt ruột sợ An Nam Tú hiểu lầm, rồi không kìm được kích động, không ngờ hắn kháng được lôi điện của An Nam Tú, lần đầu không bị An Nam Tú giật điện chết đi sống lại.
- Thật sự đêm qua anh không ôm cô ấy ngủ chứ?
Sắc mặt An Nam Tú đỡ hơn rất nhiều, kỳ thật cô tuyên bố đây là nơi cô chiếm lĩnh nhưng không thật sự để ý sự có mặt của An Tri Thủy. Vì trên thực tế, đối với cô mà nói, lãnh địa duy nhất cô để ý đến, cũng như nơi chiếm lĩnh để người khác không thể xâm phạm chỉ có một nơi rất ít: Lý Lộ Từ ôm ấp, có thể cho Lý Lộ Từ hôn nhẹ, hoặc ôm vào lòng, cũng chỉ có một người duy nhất chính là cô An Nam Tú.
- Tôi ....tôi làm sao mà để anh ấy ôm ngủ? Tôi cũng không phải của.... Cũng không phải trẻ con.
An Tri Thủy vốn muốn nói không phải bạn gái hắn, nhưng bạn gái thì có thể để con trai ôm ngủ hay sao? Nên không cần, chỉ có trẻ con mới có thể khiến cho người lớn ôm ngủ thôi.
- Anh không gạt tôi chứ?
Chỉ có An Tri Thủy giải thích thôi chưa đủ, An Nam Tú hỏi lại Lý Lộ