Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 46: Chui vào trong chăn.
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Nửa đêm cửa phòng Lý Lộ Từ vẫn hé mở hắt ra ánh sáng le lói, không gian yên lặng như tờ.
Tiếng chuông điện thoại vang lên liên hồi, phá vỡ không gian yên tĩnh.
Lý Lộ Từ nửa mê nửa tỉnh nghe điện thoại, nhưng không thấy đầu dây bên kia nói gì.
- Lại trêu đùa tôi chứ gì, trò đùa bắt người ta đang ngủ say phải tỉnh dậy, cứ chờ đấy, tôi sẽ cho các người từ nay về sau nếm trải cảm giác bị dựng dậy lúc nửa đêm.
Lý Lộ Từ uể oải ngáp dài, khi hắn vừa chuyển chỗ, Tôn Ngạn Thanh thích nhất trò đùa này, nửa đêm gọi điện thoại phá quấy ý đồ ép Lý Lộ Từ phải về phòng ngủ trong ký túc xá
- Lý Lộ Từ… Là tôi…
Tiếng nói có vẻ rụt rè, nho nhỏ ngại ngùng.
- Ai?
Lý Lộ Từ nhất thời không nhớ nổi là ai.
- An Tri Thủy.
- Ồ…
Lý Lộ Từ ngạc nhiên thốt lên, tỉnh hẳn, ngồi hẳn dậy nói:
- Lớp trưởng?
Lý Lộ Từ không thể ngờ đêm hôm khuya khoắt An Tri Thủy lại gọi điện cho mình, hắn nhìn đồng hồ, đã một giờ hơn rồi.
- Ừ, cậu ngủ chưa?
An Tri Thủy biết rõ, cô cũng không biết mình gọi điện thoại cho Lý Lộ Từ làm gì.
- Có chuyện gì không?
Lý Lộ Từ không trả lời, An Tri Thủy không thể không có việc gì mà nửa đêm lại gọi điện thoại đánh thức mình dậy, nên muốn tranh thủ thời gian.
- Không có, tôi đang ở Bhutan chơi…
- Thế à, bao giờ thì về vậy? Nhớ mang quà về cho bạn bè nhé.
Lý Lộ Từ nằm xuống, nhắm mắt lại nói chuyện điện thoại với An Tri Thủy.
- Được rồi, quà gì thì hay nhỉ?
An Tri Thủy chưa hề nghĩ tới việc này, cô vẫn chưa biết cách lấy lòng người khác. nếu là người bình thường, mua quà cho tất cả các bạn trong lớp là khoa trương quá, nhưng với điều kiện kinh tế của An Tri Thủy, thì đó không là gì. Chỉ cần một vài món quà nhỏ để cải thiện mối quan hệ với mọi người chung quanh là hoàn toàn đáng giá, nhưng cô sẽ không nghĩ như vậy.
- Tùy thôi, xem có hàng thủ công mỹ nghệ, món quà nho nhỏ đặc sản của địa phương là được, món gì đó phổ thông thôi, không cần đắt tiền quá… Khoảng từ trên dưới mười đồng là được.
Lý Lộ Từ đưa ra ý kiến.
- Anh muốn quà gì?
Ngập ngừng một chút, An Tri Thủy do dự hỏi.
- À… Tôi muốn á, cô chụp ảnh với báo tuyết thế nào?
Chiếc MAC-Pro của An Nam Tú chính là dán ảnh của báo tuyết, Lý Lộ Từ cảm thấy đặc biệt đẹp.
- À!
An Tri Thủy cảm thấy yêu cầu của Lý Lộ Từ hơi quá đáng.
- Nếu tôi bị báo tuyết ăn thịt thì sao?
- Cô chỉ cần bảo với báo tuyết là, tôi thối lắm, thịt không ngon đâu.
- Có anh mới thối ấy, Lý Lộ Từ thối!
An Tri Thủy không nhận ra trong giọng nói của mình có chút hờn dỗi.
- Vậy cô chụp ảnh với núi tuyết đi, đúng là trên đỉnh Everest không?
Lý Lộ Từ chỉ nghe thấy cô đang trách mình, dù sao cũng là gọi điện thoại đường dài, nên không thể phân biệt được ngữ điệu thế nào.
Bhutan là một địa danh du lịch nổi tiếng, nhưng không phải là điểm hấp dẫn người dân trong nước, nên Lý Lộ Từ không có ấn tượng gì với Bhutan là chuyện bình thường. Everest là đình núi không nhỏ ở Nepan, không chừng đứng ở Bhutan có thể nhìn thấy được.
- Tôi cũng không biết được.
An Tri Thủy cũng không rõ.
- Chúng tôi phải đi chùa Hổ Huyệt ở trong núi Moura, so với đỉnh Everest thấp hơn một chút… Anh muốn tôi chụp ảnh chung với núi tuyết làm gì?
Tự nhiên bảo mình chụp ảnh, An Tri Thủy áp điện thoại vào hai má thấy nóng bừng lên, may mà anh ta không nhìn thấy, cô cố gắng để giọng nói bình thường trở lại.
- Để ngắm phong cảnh, xem xem lúc cô chụp ảnh đang vui hay buồn, tôi sẽ biết được Bhutan có đẹp không.
Lý Lộ Từ cảm thấy An Tri Thủy và núi tuyết hùng vĩ thật là tương xứng, đều là những thứ người thường khó mà với tới.
- Vậy thì được, tôi đang ở khách sạn, nơi mà Lương Triều Vĩ và Lưu Gia Linh làm đám cưới ấy. Tôi không ngủ được… mở sổ điện thoại ra, tôi sợ gọi cho người khác sợ mọi người khó chịu, nên gọi cho anh.
An Tri Thủy cảm thấy cần nói rõ lý do mình gọi điện thoại cho hắn, là không có ý gì khác.
- Vậy trong suy nghĩ của cô tôi là người tốt à, sợ người khác tức giận, thế không sợ tôi nổi giận sao. Người tốt thật là khó làm.
Lý Lộ Từ nén giận.
Ở đầu dây bên kia An Tri Thủy che miệng cười một hồi, cảm thấy Lý Lộ Từ trong lòng mình thực sự có chút khác biệt, có lẽ đúng như lời hắn nói, hắn là người tốt.
Thật ra An Tri Thủy cũng không biết rõ Lý Lộ Từ là người tốt hay không, bởi hắn đã lén lút nhìn chân cô, nhưng hắn cũng không hẳn là người xấu, An Tri Thủy thấy hắn nhìn chung là người tốt, tính tình và nhân cách đều tốt, lại không phải là kẻ lợi dụng người khác.
- Ngày quốc khánh, anh không đi đâu chơi sao?
Ngừng một chút, thấy đầu dây bên kia im ắng, An Tri Thủy lại hỏi, cô cảm thấy mối quan hệ giữa cô và Lý Lộ Từ chưa phải là bạn bè đặc biệt, lúc gọi điện thoại mà để gián đoạn thì sẽ xấu hổ và mất tự nhiên.
- Em gái tôi được nghỉ, mai tôi đưa nó về quê thăm mọi người, thực ra cũng là về để quét dọn vệ sinh nhà cửa.
Lý Lộ Từ không có điều kiện tốt như An Tri Thủy ngày lễ tết đều đi du lịch nước ngoài.
- Có cần giúp gì không, ở nhà đã thuê người làm, ngày lễ quốc khánh chúng tôi không có ở nhà cô ấy cũng không có việc gì làm.
An Tri Thủy cảm thấy vui khi giúp người khác, mà không cần phải có lý do gì nhiều, huống chi cô thấy Lý Lộ Từ ngày nghỉ còn phải làm việc thật là đáng thương.
- Cảm ơn, nhưng mà thôi. Người giúp việc nhà cô cũng phải được nghỉ mà, cô không nên cướp đi ngày nghỉ lễ chính đáng của họ, hơn nữa không chừng người ta còn đòi thêm tiền tăng ca đó, rồi lại vu khống cô là bà chủ bóc lột sức lao động.
An Tri Thủy chắc là cơm bưng