Con cua biến thành cô bé, vén chiếc váy ngủ nhỏ lên, làn da bụng trắng nõn phía trên chiếc quần lót nhỏ dưới ánh trăn hiện ra sáng bóng, từ trong rốn phun ra hào quang màu xanh.
- Lạc lạc lý, lạc lạc lý.
Như thể là tiếng ca của Tú Tú có hiệu quả tinh lọc, khuôn mặt khổng lồ bằng tóc trên biển vặn vẹo dữ tợn, ánh mắt trống rỗng bắt đầu vặn vẹo, miệng mở lớn xướng lên ca khúc vong hồn làm cho tâm thần người ta sợ hãi.
Hào quang màu xanh nhạt truy đuổi theo ánh trăng, lưu động khắp nơi trên biển, lục quang lan đến đâu là biển tóc như chiếc lá mỏng bị cháy, biến mất, hiện ra mặt biển gợn sóng sáng lung linh.
Một lát sau, những dải tóc đen treo trên trời như biển mây lặng yên biến mất, trời mây khôi phục lại trạng thái ban đầu.
- Kiều Niệm Nô đâu?
Lý Lộ Từ nhìn trên mặt biển không thấy bóng dáng Kiều Niệm Nô đâu cả, không lẽ bị hút vào bên trong Nguyệt bình?
- Cái thần khí này cùng với Nguyệt bình có năng lực giống nhau là tạo huyễn tượng, chỉ có điều Nguyệt bình cấu tạo nên thế giới Nguyệt bình , còn thần khí của Kiều Niệm Nô thì cấu tạo nên thế giới ảo ngoài hiện thực.
An Nam Tú triệu ra một con cá voi để cô và Lý Lộ Từ đặt chân lên, mang Tú Tú đuổi theo Kiều Niệm Nô.
- Nghe có vẻ Kiều Niệm Nô so với Nguyệt Bình còn lợi hại hơn?
Lý Lộ Từ hỏi.
-Đương nhiên không phải, hai người không khác biệt lắm, điều mấu chốt là ai sử dụng.
An Nam Tú lắc đầu:
- Nguyệt Bình tạo ra thế giới trong nó là tồn tại vĩnh hằng, cấu tạo chính hoàn toàn như thế giới tự nhiên, con người khi đã vào trong đó thì không có cách nào phân biệt đâu là thật đâu là giả. Thần khí của Kiều Niệm Nô lại được tạo ra từ trong thế giới ảo giác, loại ảo giác này có được nhờ lực lượng của chủ nhân chống đỡ mới có thể thể hiện được năng lực. Một khi lực lượng của chủ nhân không đủ để chống đỡ, hoặc ảo giác không tồn tại, đường dẫn lực lượng của chủ nhân bị mất đi, thần khí này sẽ không phát huy được uy thế của nó. Thế giới qua cấu tạo của Nnguyệt bình luôn không ngừng kiến tạo đổi mới, đổi mới chính là bằng năng lực tinh lọc cảnh ảo của Nguyệt bình. Có thể nói trình độ cao nhất của Nguyệt bình có thể khắc chế thần khí của Kiều Niệm Nô.
- Xem ra cô là khắc tinh của Kiều Niệm Nô, thật xui xẻo cho cô ta.
Lý Lộ Từ lo lắng hỏi han:
- Cô muốn biến cô ấy thành triệu tập thú của cô sao? Biến thành triệu tập thú của cô không phải cần sự đồng ý, có thêm khế ước sao? Nếu cô ta không đồng ý sẽ không có cách nào biến thành triệu tập thú được.
- Anh thấy tôi thắng lợi là chỉ nhờ vào may mắn thôi sao? Khi tôi đối mặt với mỗi một kẻ địch đều may mắn có được phương pháp khắc chế đối phương thì phải là năng lực tuyệt đối.
An Nam Tú nhìn mặt biển, đang chỉ cho Tú Tú tìm tòi, con cua ngu xuẩn này An Nam Tú hao phí nhiều năng lực mới khống chế chỉ huy nó được, chỉ số thông minh của nó không đủ để một mình hoàn thành nhiệm vụ được.
- Tú Tú có chút ngu xuẩn, nếu Kiều Niệm Nô có thể trở thành triệu tập thú của tôi, thì mọi chuyện sau này thuận tiện hơn nhiều, không cần tôi phải bắt nó quay đầu lại mới có thể thực hiện được mệnh lệnh.
- Tú Tú cũng không tệ mà.
Lý Lộ Từ nói có chút dối lòng.
- Anh có biết vì sao nó cứ luôn hát câu kia… Lạc lạc lý, Lạc lạc lý sao không?
An Nam Tú nhìn Lý Lộ Từ đang nói dối trắng trợn.
- Không phải đây là nhạc thiếu nhi sao? Đây là thể loại nhạc mà nó yêu thích, cho nên nó đặc biệt thích hát lên.
Lý Lộ Từ nghi ngờ nói.
- Nó muốn dạy bài hát này cho Điềm Điềm, kết quả nó chỉ nhớ rõ một câu. Hơn nữa nó sợ khi mình không hát thì sẽ quên đi không nhớ rõ hát như thế nào, cho nên lúc nào nó cũng hát.... Hiện tại nó đang ở đáy biển miệng không ca được nên trong lòng niệm lên một câu, chỉ có tôi và nó có tâm linh mới nghe được, chỉ nghe được đúng một câu đó cứ quanh quẩn trong đầu tôi, tôi không có cách chỉ huy cho tốt được.
An Nam Tú day day huyệt thái dương, cô có chút đau đầu. An Nam Tú rất ít khi hối hận việc gì nhưng khiến Tú Tú trở thành triệu tập thú của cô là điều đầu tiên cô hối hận.
Nếu không có gì thay đổi, Tú Tú sẽ từ đáy biển chui lên mà không thu hoạch được gì.
- Vân Trượng!
An Nam Tú tay cầm quyền trượng cắm vào trong nước biển, quyền trượng đứng thẳng trong nước biển làm nước biển đứng yên không động đậy.
Trên bầu trời, mây đen tụ lại một nơi che lấp mặt trời, che lấp hết một nửa không trung. Chỉ nhìn thấy một đôi mắt cực lớn mở ra trên bầu trời tăm tối, đồng tử vô cảm không hề chuyển động.
An Nam Tú cầm thấy quyền trượng, ánh mắt trên bầu trời lập tức biến mất, mây đen chậm rãi tản ra.
- Nhìn thấy gì vậy?
Lý Lộ Từ hiện tại cũng hiểu biết rộng rãi, hiểu được tình cảnh như vừa rồi chắc là An Nam Tú đã sử dụng Thần thuật gì để đối phó.
- Kiều Niệm Nô không đủ khả năng khống chế hoàn toàn thần khí này, năng lực của cô ta đã cạn kiệt, bị người ta mang đi rồi.
An Nam Tú cũng không cần truy kích:
- Chúng ta trở về đi, thật đáng tiếc, hôm nay không bắt cô ta trở thành triệu tập thú, lần sau gặp mặt nhất định sẽ không dễ dàng như vậy.
- Hôm nay vì sao lại thích hợp, còn lần sau thì không?
Lý Lộ Từ không yên tâm, muốn xác nhận Kiều Niệm Nô có vấn đề gì không, có chút tò mò hỏi.
- Anh có biết người mang Kiều Niệm Nô đi là ai không?
- Tôi làm sao biết được?
- Tô Mạc Già.
Lý Lộ Từ kinh ngạc như không tin vào lời An Nam Tú nói, thần sắc của cô trước sau như một luôn bình tĩnh, Lý Lộ Từ thì có cảm giác sợ hãi nói:
- Tô Mạc Già không phải đã chết sao, không phải bị kiếm của cô chém cho tan xương nát thịt sao!
- Tôi không bao giờ nhìn lầm cả, khi tôi dùng Thiên lý nhãn, thấy cô ta quay đầu lại nhìn thoáng qua tỏ vẻ kiêu ngạo, ả ngông cuồng này không dám cùng tôi chính diện giao đấu, nhưng vẫn khiêu khích tôi như trước.
An Nam Tú không giải thích vì sao Tô Mạc Già không chết.
- Tô Mạc Già không chết đây là một điều phiền toái, sao cô ta lại bắt Kiều Niệm Nô đi cùng?
Lý Lộ Từ mặt mày nhăn nhó.
- Tô Mạc Già hiện không