Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 53: Hai người đều không có
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Lý Lộ Từ vào phòng bếp rửa sạch bằng nước lạnh, giặt qua quần áo, treo ở trong sân, cái mắc áo trước kia đã không còn dùng được nữa, đành tìm đại một cành cây to miễn cưỡng vắt lên.
Nước nóng Lý Bán Trang đun vừa hay để An Nam Tú dùng.
Toàn thân An Nam Tú đều là bùn, trông thật dơ bẩn, tóc cũng phải gội lại, cô không thể tự tắm được, Lý Bán Trang phải vào giúp cô.
Phòng tắm đủ rộng, Lý Bán Trang đóng cửa lại, An Nam Tú đứng ở đó, đang bỉu môi, bộ dạng vô cùng ảo não, chẳng hề nhúc nhích, chờ Lý Bán Trang tới giúp.
Lý Bán Trang nhìn cô, thật là một tính cách xấu cực kì, một tiểu cô nương cực kì gay go, đây là kiểu được nuông chiều quen rồi, chẳng coi ai ra gì, luôn coi mình là trung tâm. Cứ nghĩ đến cô gái như thế này cả ngày bên cạnh anh trai, Lý Bán Trang thật không biết như thế nào, sao anh trai có thể chịu đựng được cô ta?
- Cởi quần áo ra đi.
Lý Bán Trang đổ nước nóng, xem thử nước tắm, nóng như vậy là được rồi, làn da của con gái vô cùng mềm mại, bỏng quá không được.
An Nam Tú vẫn không nhúc nhích.
- Cô muốn gọi đầu trước sao?
Lý Bán Trang hỏi cô.
An Nam Tú nghi ngờ quay đầu lại:
- Không phải cô giúp ta tắm sao?
Lý Bán Trang thở dài, cô gái này trước khi mất trí nhất định nhà rất giàu có, cũng chẳng muốn bàn cãi với cô ta, liền đưa tay giúp cô cởi quần áo.
Lý Bán Trang cởi chiếc váy ướt nhoẹt của cô ra, sau đó liền nhìn thấy An Nam Tú mặc quần lót màu đen có hoa văn rỗng, cơ thể trẻ con lại mang theo nét thu hút của người lớn, sự ngây ngô kết hợp với nội y gợi cảm, dưới ánh đèn mơ màng, tản ra sự quyến rũ như vậy, khiến Lý Bán Trang nhìn cũng phải đỏ mặt, tim đập mạnh.
- Cái này...ai mua cho cô?
Dù rằng trong ký túc xá cũng có cô bạn gái mặc đồ cũng khá thành thục, , nhưng họ đều lớn hơn An Nam Tú vài tuổi, An Nam Tú còn nhỏ quá.
- Tự tôi mua.
An Nam Tú vô cùng đắc ý nói.
Lý Bán Trang há hốc miệng, không nói thêm gì, sau đó đưa tay giúp cô cởi áo ngực.
An Nam Tú ngăn cô lại, không biết từ lúc nào trong tay đã cầm đôi găng tay mềm đưa cho cô.
- Làm gì?
Cô bé này thật sự rất kì lạ, cô ta cầm cái này lúc nào vậy? Hơn nữa chất liệu của đôi găng tay này cũng không phải bất cứ loại nào mà Lý Bán Trang nhìn thấy, xem ra là đồ rất quý.
- Giúp tôi tắm rửa phải đeo găng tay vào, cơ thể của tôi không thể tùy tiện để người khác trực tiếp chạm vào.
Mặt An Nam Tú không chút biểu cảm nói, thật là hiếm thấy, rất lạ.
Lý Bán Trang ấm ức, không thể tùy tiện để người khác chạm vào sao? Vừa nãy khi anh trai bế cô, chẳng phải tay chạm vào đùi cô ta sao, cặp đùi to của cô ta đều nằm ở trên người anh trai.
Lý Bán Trang đeo găng tay vào, cởi áo lót ngực cho cô, sau đó ngây người ra.
- Cô không có cái kia à?
Lý Bán Trang nhìn vào chỗ đó của cô bé.
- Cái gì?
An Nam Tú không hiểu, cô đang ngắm mình trong gương, cơ thể cô thật mỏng manh và nhỏ nhắn, trong gương tỏa ra vầng sáng trắng ngần, mái tóc dài ướt sượt bị rối tung ở sau lưng, khiến cho cả người thêm nhỏ bé, mỏng manh, chẳng trách to cao như Lý Lộ Từ bế mình rất nhẹ nhàng, cả người mình đều nằm trong lòng hắn.
Chính là phần ngực quá bé, tuy việc này chẳng có gì quan trọng, nhưng nhỏ hơn của Lý Bán Trang, điều này khiến cho An Nam Tú cảm thấy thất bại.
Nghĩ vậy, An Nam Tú liền nhìn thấy Lý Bán Trang đang nhìn lén phía dưới của mình, chính vị trí khe hở đấy, cô ta làm gì vậy? Lúc An Nam Tú để người hầu tắm, người hầu đương nhiên cũng nhìn qua thân thể, nhưng bị Lý Bán Trang nhìn như thế này, vẫn có chút không quen:
-Cô làm gì thế?
Lý Bán Trang xấu hổ ngẩng đầu lên, nói:
- Cô có cái đó chưa?
_ Cái gì? An Nam Tú nhíu nhíu mày, không hiểu cô đang nói gì.
- Tôi nói là.... bạn tốt... đại di mụ?
(*Một cách nói của người Trung Quốc)
Lý Bán Trang thăm dò, An Nam Tú thật sự không hiểu, Lý Bán Trang nghĩ thầm có lẽ chưa có, nhưng mà cô ta rõ ràng đang dậy thì, ngực cũng không nhỏ, hơn nữa đã mười bốn tuổi rồi, thế là liền hỏi, giọng nhắc nhở nhỏ:
- Chính là việc... đã.. .. đã chảy máu.
An Nam Tú gật gật đầu, hừ một tiếng, đúng là mọi cô gái trên trái đất đều sẽ có cái này, Lý Bán Trang nhất định cũng sẽ có, mình sẽ là Lý Bán Trang bình thường như mọi người.
Trong ánh mắt Lý Bán Trang có chút hưng phấn và vui mừng.
- Chỗ đó của tôi cũng không có lông.
– Lông ?
An Nam Tú cúi đầu, nhớ tới trong cuốn “sinh lý vệ sinh” có viết, chỗ này thường sẽ mọc lông.
- Tôi nghĩ rằng chỉ có mình tôi như vậy, không ngờ cô cũng như thế...
Lý Bán Trang thở phào nhẹ nhõm, sau khi từ bé gái dần dần trưởng thành, cơ thể biến thành điều vô cùng bí mật mà ngay cả anh trai thân thiết cũng không thể nào nhìn thấy, Lý Bán Trang đã bắt đầu vì chuyện này mà buồn phiền, cô từ trước đến nay chưa nhìn thấy người nào giống như cô, đến nỗi mà cô không dám tắm cùng bạn gái khác, chỉ một mình len lén, nếu không để người khắc nhìn thấy, nhất định sẽ cười chê cô.
Tuy rằng bây giờ là thời đại Internet, Lý Bán Trang cũng lên mạng tra xem chuyện gì xảy ra, không nên thẹn thùng và tự ti, nhưng không giống mọi người cũng chẳng phải là việc gì đáng phải quảng cáo, Lý Bán Trang vẫn xấu hổ nếu để người khác biết được, trong lòng luôn cất giữ bí mật này. Hôm nay nhìn thấy An Nam Tú dường như cũng thế đương nhiên sẽ cảm thấy rất thân thiết và vui mừng.
- Thế thì có liên quan gì, đều là mấy thứ vô ích.
An Nam Tú sẽ không vì việc này mà thấy thẹn và tự ti, huống chi ở Thiên Vân thần cảnh, chỉ có loài người tầng lớp thấp do cây sinh mệnh sinh ra mới có lông như thế này, thân là công chúa chính thống của An Nam hoàng thất, làm sao lại có được?
An Nam Tú còn có chút an ủi, nhưthế nghĩa là vẫn không hoàn toàn biến thành giống như người trái đất, cũng giống như Lý Lộ Từ, dài như thế, buồn nôn chết đi được, thật là khó coi.
- An Nam Tú, có phải cô thích anh trai tôi không?
An Nam Tú cúi đầu, Lý Bán Trang dội nước lên tóc cho cô, chăm chú nhìn mái tóc của cô, không ngờ mái tóc mượt mà, đen bóng, tóc của cô từ chân tóc đến ngọn đều đẹp như nhau, không giống như một số người có mái tóc dài như thế, phần đuôi tóc luôn vàng vàng hoặc