Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 63: Anh trai tốt bụng
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Lý Lộ Từ đang dùng quyết tâm làm cách mạng để ủng hộ bạn, thì Mã Đức Lý, Tần Nam, Liễu Tử Việt và Tôn Ngạn Thanh lại khởi xướng chính biến với An Tri Thủy bằng quyết tâm khẳng khái chịu chết. Chẳng qua muốn kiếm chuyện với An Tri Thủy thật sự không dễ dàng, bốn bọn họ chả phải con nhà quan, cũng không phải con nhà giàu mới nổi, muốn mượn thế lực để chèn ép An Tri Thủy thật không thực tế, huống chi ở Trung Hải này loại nhị thế tổ dám động tới An Tri Thủy thật cũng chẳng có bao nhiêu, thêm nữa cho dù có đông đảo những kẻ muốn động tới cô, đến lúc vào trong trường học thế nào cũng có người đứng ra ngăn lại.
Hơn nữa, cũng không có thâm cừu đại hận gì, vài người xuất phát từ tâm tư khoái đùa dai là chính, chuyện này tuyệt không làm khó được bọn họ, bé trai có bản lĩnh hay ức hiếp bé gái và chọc ghẹo mấy bé khác thì lúc lớn lên sẽ không thể nhu nhược, quả thực có thể nói chuyện này vốn là do thiên phú.
Muốn phá An Tri Thủy lại không cho nàng phát hiện là mình làm cũng không phải chuyện dễ dàng, dù sao cô cũng là người có tác phong kỷ luật rất cao, tìm ra tật xấu của người như vậy cũng không dễ dàng. Bốn người tụm lại bày kế,cuối cùng cũng không tìm được ý kiến thống nhất, hoặc là do quá khó khăn, hoặc là do quá phận, hoặc chính là không đủ sức, tóm lại bọn họ không tìm ra được kế hoạch nào cả.
Lý Lộ Từ cự tuyết lời mời của đám người bọn họ, hai bên đều là bằng hữu, Lý Lộ Từ thiệt đau đầu, bọn họ nhất định sẽ mang kế hoạch nói cho hắn, đến lúc đó sẽ dặn trước An Tri Thủy cẩn thận, làm vậy tuyệt đối là bán đứng bọn Mã Đức Lý rồi, nhưng không nói cho An Tri Thủy, loại chuyện này hắn cũng không làm được.
Nếu có thể đàm phán cho bọn Mã Đức Lý và An Tri Thủy trở thành bằng hữu, loại mâu thuẫn này sẽ giảm bớt, nhưng An Tri Thủy tuyệt đối sẽ không vui, hơn nữa xét tính cách bọn Mã Đức Lý, khẳng định sẽ lôi Lý Lộ Từ và An Tri Thủy ra cười đùa cợt nhả, An Tri Thủy tuyệt đối chịu không nổi, giận chó đánh mèo, nghỉ chơi với Lý Lộ Từ là điều tất yếu.
Đến lúc đó rồi xem sau, Lý Lộ Từ sẽ cười vui vẻ, nói không chừng do chính mình cố gắng, quan hệ hai bên sẽ cải thiện khiến bọn Mã Lý Đức buông tha là được.
Tuy nhiên có thể khẳng định là, An Tri Thủy tuyệt không thích hợp làm lớp trưởng, nhưng cũng không thể nói là cô đã làm sai điều gì, chỉ là không chú ý đến phương pháp. Kỳ thực Lý Lộ Từ cảm thấy đại học bây giờ chẳng thiếu gì đám người dựa dẫm, cứ thay lớp trưởng làm cái này cái kia là lại tự cao tự đại, luôn nịnh bợ giảng viên và chủ nhiệm, sau đó dùng cái quyền lực be bé đó mà đi thân cận với nữ sinh hoặc là với bạn học bình thường thì vênh mặt hất hàm sai khiến, còn không bằng trẻ ranh tiểu học.
Lý Lộ Từ đang nghĩ ngợi đột nhiên điện thoai reo lên, lấy ra nhìn là số điện thoại bàn, nhưng không biết là ai gọi, An Tri Thủy đang ở bên cạnh, Lý Lộ Từ không dám nghe đành phải ngắt máy.
- Lý Lộ Từ, không ngờ dám không nghe điện thoại của ta, chờ ta tìm được ngươi . hừ. . . hừ
An Nam Tú bỏ điện thoại xuống.
-Bao nhiêu tiền?
- Năm đồng.
-Tôi cho ông tiền hai cây kem, ông sẽ đưa cho tôi một cây đúng không?
An Nam Tú đưa một khối tiền.
Ông chủ tiệm bán báo có chút choáng, nhưng lại nghe hiểu, đưa cho nàng một cây kem đường trắng.
An Nam Tú cầm cây kem, lột vỏ bao, vươn đầu lưỡi mịn non liếm liếm, sau đó đưa mắt nhìn bốn phương trước mắt ngẩn người.
Đây là lần thứ hai An Nam Tú một mình đi xa nhà, lần đầu tiên đánh bậy đánh bạ chạy tới vùng ngoại thành, tìm được xe buýt số 2, rồi leo lên xe mà Lý Lộ Từ hay đi, sau đó tới đại học thành, toàn bộ quá trình rất thuận lợi, chỉ có điều không ai nhường chỗ ngồi cho An Nam Tú trên xe hết, cô đứng tới ba trạm sau đó mới có chỗ ngồi, nghe Lý Lộ Từ nói chỗ đó là chỗ cho người yếu và phụ nữ mang thai, nhưng mấy người đó mà là người già sao? Ở chỗ cô một nghìn tuổi còn chưa có tóc bạc kia. An Nam Tú nhìn lại xem, suy nghĩ một hồi vẫn nhường chỗ.
Nếu không có mình, thì Lý Lộ Từ có phải cũng như vậy hay không? Hoàn hảo là hắn gặp được mình, An Nam Tú thực cao hứng, nàng cũng không muốn Lý Lộ Từ già đi rồi chết như vậy.
Tới đại học thành, An Nam Tú cảm thấy không xong, khu đại học và thành thị không khác nhau lắm, tuy rằng xa xa không có quy mô như hoàng cung Thiên Vân đế quốc, nhưng so với Trái đất này thì mấy chục hoặc là mấy trăm km đã có thể gọi là thành phố lớn rồi, đại học thành quá thật xứng đáng với cái tên.
(*Đại học thành: Thành phố đại học, hay đô thị học viện, là quần thể kiến trúc dành cho đại học thiết kế như một thành phố thu nhỏ)
Nơi An Nam Tú gọi điện thoại chính là ở một ngã tư bốn phương tám hướng kiến trúc như nhau, hỏi ông chủ buồng điện thoại đại học quốc gia ở nơi nào, thì ông chủ lại không rõ lắm, bởi vì đại học quốc gia thật sự quá lớn, mà lại xây thêm mấy cái bức tường nơi đây cao lên nơi kia cao lên, thư viện một khu, căn tin một khu, nơi dạy học ở một khu, nằm rải rác, người chỉ đường cũng đành chỉ phương hướng đại khái, còn làm sao được gọi là đại học quốc gia, thì người khác cũng không rõ ràng lắm.
An Nam Tú hôm nay mặc váy ngắn tơ lụa trắng nõn, da thịt nhẵn nhụi, dưới đôi chân thon thả là đôi giày da khảm đá màu trắng đáng yêu, tóc đen dài che toàn bộ phía sau lưng cô bé, thậm chí nhìn từ phía trước cũng thấy được từng đợt gợn sóng của tóc phiêu lãng ngang eo, giống như là như ngòi bút khoa trương trong truyện miêu tả, sung mãn tao nhã, khí chất cao quý mỹ lệ.
Nhưng lúc liếm kem, hai má tinh xảo như sứ không chút biểu tình khiến người ta vẫn ngắm nhìn cô bình thản, không có người nào chú ý tới nét mặt ngạo mạn của cô.
Cô gái nhỏ liếm kem luôn làm cho người ta có cảm giác đáng yêu, nhất là ở khu vực vườn trường đại