“Diệp Tu!” Diệp Thắng Kiền cùng Giản Ái đồng thời kêu sợ hãi.
Bà Thư Mai cũng là một vẻ mặt lo lắng: “Tu Tu, con bị thương nặng vậy rồi sao còn chạy tới đây chứ!”
“Dừng, ngậm cái miệng của bà lại đi!” Giản Ái thật chẳng có lòng dạ nào mà nghe bà nói, chỉ có Diệp Thắng Kiền nghe vậy liền kéo lấy tay vợ. “Bà ngại con bà còn chưa đủ rộn à!”
Bên kia Giản Ái đón lấy Diệp Tu, nhưng vừa muốn dìu anh, Diệp Tu đã thản nhiên đẩy tay cô ra: “Anh có thể tự đi được.”
Lúc này Giản mẹ ngồi trêи ghế nhìn lên thấy Diệp Tu đã sớm sững sờ há hốc miệng. Mãi đến khi Giản Anh Tuấn hích cánh tay bà, Giản mẹ mới bừng tỉnh, lúc này gương mặt tái nhợt của Diệp Tu đã chiếm cứ tầm mắt bà.
“Thực xin lỗi! Bác gái. Con tới trễ.”
“Gọi bác gái gì chứ, trước tiên con cứ gọi là cô được rồi!” Giản mẹ dìu tay anh. “Lần đầu con nhìn Giản Ái có thể sẽ thấy nó chẳng có gì đặc biệt, nhưng nó thực sự là đứa có duyên ngầm đấy, càng nhìn càng xinh, cái này cũng là do nó giống mẹ nó, cô đây nhìn lần đầu tiên sẽ không thấy trẻ, nhưng nhìn lần thứ hai, thứ ba sẽ thấy càng nhìn cô càng thấy cô trẻ.”
Diệp Tu nghe xong mím môi cười. Giản mẹ xoay người lại nói với con trai. “Còn ngây ra đó làm gì, mau lấy nhang ra đi!”
“Lấy nhang??!!” Giản Anh Tuấn buồn bực.
“Đúng vậy! Xem đi anh rể tương lai của mày tuy rằng bị thương, chậc chậc, nhưng nhìn khí khái đầy mình này, còn lễ phép tôn trọng người khác nữa này, chẳng phải là chị mày phải đốt hương cao thành kính khấn vái mới có thể kiếm được sao. Mẹ mày không thể không lễ tạ thần linh cho nó được.”
“Mẹ!” Giản Ái kéo dài giọng. “Mẹ nói cái gì vậy!”
“Mẹ vợ nói này!” Giản mẹ khép khép cổ áo Diệp Tu: “Con trai, sao con lại bị con mèo phồng chân nhà mẹ lừa vậy.”
Dù là bà Thư Mai đang hờn dỗi với Diệp Thắng Kiền cũng không nhịn được cười. Giản Ái nghe thấy lại nhăn mặt.
“Không sợ cô cười, Giản Ái lúc đầu là bị con dồn ép.” Diệp Tu nói xong hai câu này liền không khỏi ho khù khụ hai tiếng.
Giản mẹ vỗ tay một cái: “Lúc ấy vì sao không tìm cô, con mà tìm cô thì không cần con ép, cô lập tức sẽ khiến Giản Ái tự động dâng đến cửa.”
Lời này cả Giản Anh Tuấn cũng không nghe tiếp được. “Mẹ, người ta tới cầu hôn đấy. Mẹ có thể đừng nói mấy lời đó được không vậy.”
“Nhưng mà mẹ rất mừng đấy!” Giản mẹ kéo tay Diệp Tu, càng nhìn lại càng thích. “Mẹ nhìn người mấy chục năm nay, không được mười vạn thì cũng phải đến một ngàn tám trăm người, nhìn thằng bé này xem đôi mắt sáng rõ chắc chắn là người đứng đắn, còn nữa này đường nét khuôn mặt thuôn dài góc cạnh, nhất định là người vững vàng, bình thường rất ít khi phải nhờ vả người khác, nhưng hôm nay, nó lại mang theo vết thương tới cửa cầu hôn, có thể thấy được nó rất thích chị mày, thật không biết con mèo phồng chân như chị mày đã tu luyện ở đâu mà có được cái phúc khí như vậy nữa.”
Bà Thư Mai nghe lời này tuy rằng vẫn thấy hơi thô thiển, nhưng dù sao đó cũng là đang khen con trai bà nên trêи mặt không khỏi có chút đắc ý.
Diệp Thắng Kiền ngồi ở bên cạnh bà thì lại nghĩ khác. Ông đã từng gặp qua nhiều người, nhưng người thẳng tính giống như Giản mẹ lại rất ít, vả lại mấy lời nói này tuy là hơi thô tục nhưng lại không khiến người ta thấy phản cảm mà chỉ có tràn ngập vui mừng, cho thấy Giản mẹ cũng là một người hiểu biết. Vừa nghĩ như vậy, ông lại thấy càng vừa ý với cuộc hôn nhân này.
“Mẹ! Con đâu có cầm tinh con mèo đâu.” Lúc này Giản Ái mới rầu rĩ cất giọng.
“Ờ ờ, mày không cầm tinh con mèo, là mày số tốt, mau dìu vị hôn phu của mày lên lầu đi. Người ta còn đang bị thương đấy!” Giản mẹ không thể không ra lệnh một phen. “Ông bà thông gia, hôn sự để tôi và hai người bàn với nhau là được rồi, đừng lôi mấy đứa nhỏ vào làm gì.”
Miệng bà nói thế này nhưng trong lòng lại chỉ nghĩ đến đôi uyên ương bằng vàng trêи bàn, hận không thể ôm nó mà cắn một miếng xem chuyện này có phải là thật không. Một đầu khác, Giản Ái chậm rãi dìu Diệp Tu lên lầu, xem anh mấy ngày nay đã gầy đến mức góc cạnh trêи mặt cũng lộ rõ cả ra, bây giờ lại còn khăng khăng mở miệng nói không cần cô dìu, giống y như con lừa bướng bỉnh giận dỗi đi theo con người.
Mặc kệ anh, vừa vào phòng, Giản Ái đã ba chân bốn cẳng kéo cao gối, rồi lôi ra một tấm chăn thật dày muốn đắp lên cho anh: “Bây giờ cơ thể anh còn yếu, không được tùy tiện cử động, muốn trà muốn gì cứ nói em.” Nói xong cô lại vội vội vàng vàng đóng cửa sổ lại sợ bị gió lùa.
Có lẽ là bốn chữ “cơ thể còn yếu” khiến Diệp Tu mất hứng nên anh lạnh lùng nói: “Cũng có phải phụ nữ đâu mà làm như đang ở cữ vậy?”
Đã bị thương thành như vậy rồi mà sắc mặt còn có thể thay đổi bất thường thì chỉ có một chữ, trâu!
Vì cái tính ngang bướng này của anh, Giản Ái không thể không chọc vào ngay chính giữa trán anh, đẩy mạnh một cái, sau đó mới xoay người xuống lầu dọn đồ ăn. Nhìn thấy cô đi xuống lầu, người khác đều không để ý, ngoài Diệp Thắng Kiền có chút tò mò không hiểu vì sao trêи mặt của cô lại có chút bực bội, nhưng ngại đang ở nhà Giản Ái không tiện xông lên lầu hỏi con trai, chỉ có thể nhân lúc nhàn rỗi mà tìm cớ lên lầu hỏi con trai.
“Trăm cay nghìn đắng mới đến được nhà Giản Ái, sao con lại chọc người ta giận vậy, chẳng lẽ con không sợ con bé giận quá mà không chịu kết hôn?” Diệp Thắng Kiền lên lầu ngồi ở bên giường tinh tế hỏi con.
Diệp Tu đang nhắm mắt dưỡng thần nghe vậy liền ngẩng mặt lên nói. “Có phải con từ khi biết chuyện đến nay chưa từng chọc giận ba mẹ không? Không hề ngang bướng tùy hứng giống như hiện tại đối với Giản Ái.”
Hình như vậy! Con trai ở trong ấn tượng của ba lúc nào cũng rất ngoan.
“Khi đó ba với mẹ không đến công ty thì nhà cãi nhau.” Diệp Tu lấy ly nước bên cạnh qua chậm rãi uống. “Rồi sau đó ba với mẹ ly hôn, con vừa phải để ý đến dì Thu, vừa phải đề phòng cậu, chỉ một lòng muốn bảo vệ địa vị của mình, tất nhiên phải lo lấy lòng hai người, nào dám
càn quấy. May mà bây giờ có Giản Ái, lúc đầu mới gặp cô ấy, thực ra con cũng không thích, chỉ là hâm mộ cô ấy sống rất tự do, sau đó con lại mời cô ấy đến hàng phục em gái, mặc dù có trả tiền, nhưng với cái tính khí của con bé, một người để mắt đến tiền chắc chắn sẽ không thể hàng phục được nó, nhưng Giản Ái lại làm được, có thể thấy tính tình cô ấy nhất định là có thể mềm có thể rắn, lại còn rất thật lòng mới có thể khiến con bé thôi ầm ĩ. Hiện tại con cũng vậy, không quan tâm tất cả chỉ để tìm cô ấy, cho dù cô ấy nổi giận mà nhất thời bỏ đi, nhưng thấy con đáng thương, cô ấy nhất định sẽ quay đầu lại, sau đó dùng đủ các kiểu kỹ năng làm con vui. Bây giờ ba đừng thấy cô ấy giận, lát nữa lúc đi lên, nhất định là sẽ thương con mà mang đồ ngon lên dỗ con.”
Lời này khiến Diệp Thắng Kiền cảm thấy có chút xấu hổ, giọng ông hạ xuống rất thấp: “Xin lỗi con. Bởi vì lỗi của ba với mẹ mà khiến con trước đây phải chịu khổ.”
“Không có đâu ba!” Diệp Tu nắm tay ông. “Ba không cần phải tự trách, ba cũng đã dạy con rất nhiều chuyện cần biết, chỉ là con cũng đã quen với phương thức như vậy, cho nên mới không quen ở trước mặt ba với mẹ giở trò càn quấy.”
Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy tiếng Giản Ái vọng tới. “Ăn canh đi! Canh này em đã nấu ba tiếng rồi đấy, ông Diệp, ông cũng ăn chút nhé.”
Ông Diệp? Diệp Thắng Kiền chỉ chỉ mình lại dùng ánh mắt nhìn về phía Diệp Tu. Diệp Tu ngồi ở trêи giường tủm tỉm cười chỉ vào mình, sau đó lại uốn éo sắc mặt, làm bộ thế nào cũng không chịu ăn.
“Ôi, bác cũng ở đây ạ!” Bước vào cửa phòng, Giản Ái thấy Diệp Thắng Kiền ở đó liền không khỏi đỏ mặt, thầm nghĩ vừa rồi gọi ông Diệp, không biết ông ấy có tưởng là gọi ông ấy không, sau đó cô lại ngại mình chưa vào cửa đã dùng giọng điệu lỗ mãng như vậy mà gọi ông, Giản Ái lúc này đúng là rơi vào trạng thái tâm lý của con gái chờ lấy chống, vừa thấp thỏm, vừa bất an.
May mà Diệp Thắng Kiền thông qua con trai đã biết từ ông Diệp này là gọi con nhà mình nên chỉ vào Diệp Tu cười tươi nói: “Không biết con làm cho ông Diệp này canh gì ngon vậy, có phần cho bác không?”
Giản Ái bưng canh thấy giọng điệu của ông rõ ràng như thế, liền thả tảng đá trong lòng xuống, giương mặt cười nói. “Là canh gà ạ, bác cũng có phần đấy ạ! Ở ngay trong nồi dưới lầu ấy ạ, bây giờ nhân lúc còn nóng bác đi xuống uống đi ạ.”
“Ừ.” Diệp Thắng Kiền đứng dậy trả lời. “Trước kia là con trai là núp bóng bác, giờ ở nhà mẹ vợ nó, bác ngược lại còn phải nương nhờ bóng của nó. Ha ha!”
Lời tuy như thế nhưng Diệp Thắng Kiền lại nhớ đến các kiểu kỹ năng của Giản Ái mà con trai đã nhắc tới, cuối cùng lại thấy tò mò, ra khỏi cửa phòng, lại lén lút quay trở lại trốn ở ngoài cửa phòng nhìn lén.
Trong phòng, Diệp Tu lại lạnh lùng mở miệng nói: “Anh không uống!”
“Ngon lắm á!” Giản Ái cầm bát canh vừa múc canh vừa thổi, vừa nhẫn nại dỗ anh.
Ở ngoài cửa, Diệp Thắng Kiền che miệng cười tiếp tục xem con trai ông sẽ phản ứng như thế nào.
“Nhiều mỡ quá.” Diệp Tu hơi nhíu mày.
“Không có béo đâu, lúc nấu canh, em đã vớt hết mỡ ra rồi.” Giản Ái vẫn tận tình khuyên nhủ.
“Anh không uống là không uống!” Diệp Tu lại giở tính ngang bướng, mím miệng.
Lúc này Diệp Thắng Kiền nhìn thấy tròng mắt Giản Ái đảo tròn một vòng trong hốc mắt.
“Được rồi, không uống thì không uống!” Giản Ái đặt canh lên bàn, sau đó há miệng nói. “Giúp em nhìn xem bên trong có răng sâu không đi?”
Diệp Tu lắc đầu ra hiệu, kiên quyết không há mồm. Giản Ái đột nhiên đập bàn: “Cái này thì đúng rồi, từ nhỏ em đã không thích ăn kẹo, cho nên làm gì có răng sâu, nhưng còn anh hồi nhỏ chắc chắn là thích ăn kẹo, cho nên em phát hiện trong miệng của anh có ít nhất ba cái răng sâu.”
Diệp Tu đỏ mặt tức giận nhìn Giản Ái, ra hiệu là thực sự không có.
“Không tin em lấy gương ra cho anh soi.” Giản Ái lấy gương ra sau đó trực tiếp đưa cho Diệp Tu. “Ngay trêи cái răng nanh thứ ba bên trái từ trong ra, anh há miệng ra là có thể nhìn thấy.”
“A!” Nghe cô nói giống như là rất chắc chắn, Diệp Tu quả nhiên mở miệng, Giản Ái nhân cơ hội đút cho anh một muỗng canh gà.
Nhưng mà biện pháp này tuy có thể dùng được, nhưng hình như chỉ có thể hiệu quả một lần. Quả nhiên Diệp Tu uống một ngụm canh gà sau đó lại mím chặt miệng.
Giản Ái lại hi hi ha ha tươi cười lấy tay xoa mặt anh. “Chậc! Diệp Tu, em phát hiện mặt anh rất trẻ nha, nhưng mà nhiều mụn quá, em giúp anh nặn mụn nhé!” Sau khi nói xong hai tay liền bấu lên mặt anh.
Diệp Tu đau đến há miệng la lên, tất nhiên lại bị Giản Ái đút cho một muỗng canh gà.
Cô con dâu này thật thú vị. Không biết con bé còn cách nào để đối phó với Diệp Tu đang một lần nữa bịt miệng, bịt mặt kia không?
Lúc này Giản Ái lấy tay xoa tóc Diệp Tu, sau đó từ trong ngăn kéo lấy ra hai cái kẹp hoa mà trước kia cô đã dùng nói. “Không muốn ăn canh thì không ăn, ngoan, trước tiên để dì đính hoa lên đầu con nhé, ôi chao đẹp chưa này!”
Diệp Tu vừa nghe liền nhất thời nổi da gà. “Em làm gì…” Lời còn chưa dứt, vừa mở miệng ra lại lập tức bị Giản Ái nhét vào một muỗng canh gà
Ở ngoài phòng, Diệp Thắng Kiền từ đó mà phục lăn võ nghệ của Giản Ái.