Ngày hôm sau là thứ bảy. Nhưng bà Thư Mai cùng Diệp Thắng Kiền ngồi chờ bên bàn cơm chỉ thấy một mình Giản Ái xuống ăn sáng.
“Tu Tu đâu!” Con trai mình bình thường làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật kia mà. Diệp Thắng Kiền trong lòng đang ngâm nga.
“Anh ấy hơi khó chịu ạ!” Giản Ái hơi hắng cổ họng nói: “Nửa đêm hôm qua, anh ấy đột nhiên bị sốt.”
“Vì sao lại sốt, có phải tối qua cô giành chăn của nó không?” Bà Thư Mai suy nghĩ phong phú lập tức chất vấn nói.
Giản Ái trừng mắt liếc bà một cái sau đó mới nói. “Anh ấy mọc răng.”
Phụt! Cháo trong miệng Diệp Thắng Kiền suýt chút văng hết ra ngoài.
“Ba! Ba đừng có cười, Diệp Tu là mọc răng khôn đó.” Giản Ái bất mãn nói với ông. “Ba không biết thì thôi, còn cười anh ấy.”
“À, à! Ba xin lỗi! Xin lỗi!” Diệp Thắng Kiền kéo tay áo bà Thư Mai: “Lát nữa cùng lên xem con trai mọc răng trông thế nào nhé. Há há!” Thật sự là rất buồn cười. Con trai ông thế mà lại mọc răng.
“Ba!” Giản Ái lớn tiếng nói: “Anh ấy vất vả lắm mới ngủ được, ba đừng có quấy rầy ảnh chứ.”
“Này! Nó cũng là con tôi đấy!” Bà Thư Mai lập tức phản kϊƈɦ nói: “Bọn tôi muốn xem.”
“Mẹ muốn xem cũng được, nhưng mẹ có thể nói cho con biết anh ấy còn tổng cộng bao nhiêu cái răng khôn chưa mọc.”
Ấy! Khó quá nhỉ!
“Mẹ là mẹ anh ấy mà tình trạng của con mình cũng không biết, thật sự là khiến người ta quá thất vọng.” Giản Ái lấy một chén cháo đi thẳng lên lầu.
“Nó dựa vào cái gì mà dám như vậy chứ? Diệp Tu không phải là từ trong bụng tôi ra sao?” Bà Thư Mai còn muốn đi lên, Diệp Thắng Kiền đã vội vàng kéo bà nói. “Được rồi, được rồi, không phải bà muốn mua quần áo với trang sức mùa mới nhất sao, tôi đi xem với bà.”
Nhưng hai người họ vừa ra khỏi cửa là đi đến tối mới thỏa mãn trở về. Vừa vào đến phòng khách, lại phát hiện bên trong tối đen như mực.
“Sao lại không bật đèn?” Bà Thư Mai cởi giầy, lập tức lớn tiếng gọi chị Kim. “Chị Kim mau ra đây bật đèn.”
Suỵt! Lúc này trong phòng khách đột nhiên vang lên tiếng Giản Ái: “Mẹ nhỏ tiếng chút, Diệp Tu đang ngủ!”
Con trai mình ngủ ở phòng khách?
Lúc này chị Kim rón rén bước ra cũng nhẹ giọng nói: “Cậu Diệp buổi sáng uống thuốc xong lại nói phòng mình oi bức nên ngủ luôn ở phòng khách tới giờ.”
Diệp Thắng Kiền nghe vậy, cũng rón ra rón rén sờ soạng sô pha. Vừa định ngồi lên, lại nghe thấy Giản Ái lại thấp giọng kêu lên: “Ba! Con đang ở trêи sô pha mà!”
Trêи sô pha thì sao? Cô ngồi một mình là không cho người khác ngồi à! Đây rốt cuộc là nhà ai cơ chứ! Bà Thư Mai càng nghe càng tức, cho nên cạch một tiếng mở đèn.
Chỉ thấy Diệp Tu đang đắp một cái chăn nằm trêи sô pha gối lên đùi Giản Ái. Cảnh tượng ấy khiến bà đứng sựng ngơ ngác.
Giản Ái thấy bà mở đèn, vội vàng xòe tay che trêи mắt Diệp Tu. Sợ làm con thức giấc, Diệp Thắng Kiền lại một lần nữa tắt đèn. Lúc này chị Kim mới khẽ khàng nói với bọn họ: “Cậu Diệp từ lúc sáng đã nằm trêи đùi mợ Diệp, vì sợ cậu ấy thức giấc mà mợ ấy đến cả toilet cũng không dám đi.”
Nghe Giản Ái cứng đờ người cho Diệp Tu nằm như vậy một thời gian dài, bà Thư Mai nhất thời đổ mồ hôi hột.
Tối đến bà Thư Mai ngồi ở bàn trang điểm trong phòng vừa nói với Diệp Thắng Kiền đang nằm ở trêи giường: “Thực ra thì Giản Ái đối với con mình coi như không tệ.”
“Giờ bà mới biết nó tốt với con mình à.” Diệp Thắng Kiền ở trêи giường lật báo nói: “Lần đầu tiên con mình vào bệnh viện, tôi đã biết con bé tốt với con còn hơn cả chúng ta. Cho nên vì con, tôi cũng tốt với con bé. May mà hiện tại ấn tượng của tôi với con bé cũng không tệ lắm.”
Thư Mai vừa nghe liền vội vàng ngồi bên cạnh Diệp Thắng Kiền nói: “Giờ tôi có cách gì để bù lại không?”
“Biết việc trước kia mình làm là sai rồi chứ gì!” Diệp Thắng Kiền gấp tờ báo trêи tay lại. “Giản Ái là đứa hiếu thuận, nếu muốn thay đổi ấn tượng của bà trong lòng con bé, tốt nhất là nên bắt đầu từ bà thông gia. Đừng có như hôm con mình cưới, bà chỉ cho bên thông gia đến ở khách sạn, chứ không chịu để bà ấy đến nhà chúng ta.”
“Ngày mai tôi sẽ đón bà thông gia đến.” Bà Thư Mai vừa nghe, quả nhiên là một biện pháp. Cho nên trong lòng cũng đã tính toán sẵn.
Tối hôm sau, lúc Giản Ái cùng Diệp Tu đã tiêm thuốc hạ sốt xong trở về lại nhìn thấy mẹ mình ngồi ở trêи sô pha cười khanh khách nói chuyện với bà Thư Mai.
“Mẹ!” Giản Ái có chút kinh ngạc nhào tới: “Sao mẹ lại tới đây?”
“Là bà thông gia đón mẹ tới, nói con nhớ mẹ.” Giản mẹ nhìn đến Diệp Tu đứng bên cạnh con mình gương mặt có chút hốc hác: “A Tu! Sao con lại gầy quá vậy?”
“Con mọc răng.” Diệp Tu có chút ngượng ngùng ngồi bên cạnh Giản mẹ. “Mấy ngày nay ăn không ngon nên nhìn hơi xấu một chút!”
“Đâu có xấu đâu!” Giản mẹ vội vàng kéo tay anh nói: “Mọc răng khôn thì đúng là khó chịu lắm, gầy đi chút rồi, nhưng mà giờ con vẫn không có khẩu vị gì à!”
Diệp Tu gật gật đầu.
“Tội nghiệp thằng bé!” Giản mẹ thở dài nói. “Thành phố lớn tuy rằng phồn hoa, nhưng đồ ăn, rau củ, thịt thà đều là bón phân tăng trưởng, không thể nào mà ăn ngon được, nếu biết con không có khẩu vị, mẹ đã mang lên chút rau với thịt tươi rồi.”
Bà Thư Mai vừa nghe, lại vội vàng nói tiếp. “Có thể ở đây đồ ăn kém tươi hơn chỗ bà thông gia nhưng cảnh đêm lại rất đẹp. Cả ban ngày cũng có rất nhiều thứ để xem, ví dụ như trong vườn hoa ở sau nhà tôi có trồng một mảng lớn hoa hồng vừa thơm lại vừa đẹp.”
“Đúng vậy! Nhà ông bà thông gia vừa lớn vừa đẹp, chỗ chúng ta đúng là thua xa. Thua xa tới mức thiếu chút tôi nhìn mà hoa cả mắt này.” Giản mẹ cũng không tiếc lời ca ngợi.
“Sau này đến đây, bà cứ coi như ở nhà bà cũng được.” Bà Thư Mai nhìn thấy không khí thân thiện lại vội vàng thêm một chút lửa.
“Xem như ở nhà! Tốt quá. Cám ơn bà thông gia.” Giản mẹ vừa nghe đã biết bà thông gia chắc là đang trá hình làm thân với Giản Ái nên cũng vội vàng đáp lại. Có điều nghe đến nhà thông gia có một cái vườn phía sau, trong lòng bà lại lên kế hoạch.
Buổi sáng, ngủ một đêm thật ngon bà Thư Mai duỗi thắt lưng mở cửa sổ, quyết định ngắm những bông hồng xinh xắn trồng trong vườn hoa một chút.
Ôi! Có phải mình hoa mắt không nhỉ? Bà Thư Mai dụi nhẹ mắt một cái. Gì thế này! Sao lại thành cỏ hết rồi.
“Chào ƈôи ȶɦịt sáng bà thông gia!” Giản mẹ đang trồng rau ở trong vườn hoa sau nhà ngẩng đầu lên chào bà.
“Xin chào…” Bà Thư Mai muốn cười mà cười không nổi.
Trêи bàn cơm.
Giản mẹ đếm ngón tay nói: “Đủ loại xà lách, rau bina còn có dưa chuột, cà chua, cà tím, rau hẹ, rau diếp, đậu cove, cải thìa, đậu ván. Chờ chúng nó lớn là có thể xào cho A Tu ăn rồi.”
“Mẹ!” Giản Ái nhìn gương mặt không chút thay đổi của bà Thư Mai vội vàng nói. “Những hoa đó là do mẹ chồng con trồng sao mẹ lại tùy tiện nhổ đi như vậy.”
“Sao lại nói mẹ mày tùy tiện nhổ chứ! Đám hoa đó tuy đẹp, nhưng mà có ăn được đâu, huống chi nhìn A Tu gầy như vậy thì nhất định phải cho nó ăn nhiều đồ ăn tươi tự nhiên một chút, như vậy sắc mặt mới tốt được, hơn nữa người làm cha mẹ chắc chắn là thường con, ông bà thông gia sao có thể không đồng ý chứ?!” Giản mẹ chính là vợ hiền mẹ tốt điển hình nên con rể tất nhiên cũng thương như con ruột.
“Ha ha!” Bị chụp một cái mũ lớn như vậy, bà Thư Mai thực muốn chửi người cũng không dám chửi cho nên chỉ có thể cười trừ.
Còn hai cha con nhà họ Diệp thì đồng thời cúi đầu, khóe miệng không che dấu được ý cười.
“Bà thông gia!” Nhìn con trai và chồng không ai phản đối, bà Thư Mai đành phải nói tiếp: “Chị nói đúng, tôi cũng có mấy loại rau này nhưng không biết trồng, cho nên chị giúp tôi trồng, tôi đương nhiên là vui rồi. Nếu có thể nuôi thêm gà, vịt nữa thì quá tốt.”
“Đúng ha!” Giản mẹ vỗ mạnh bàn. “Bà thông gia, bà đúng là nghĩ giống tôi, đi! Chờ cơm nước xong, chúng ta đi mua chút ít gà con vịt con về. Vậy thì trứng cũng ngon mà thịt cũng chính tông.”
Không đợi bà Thư Mai nói gì, Diệp Tu đã cười lớn đáp: “Mẹ, mẹ muốn gì thì làm thế đi, mẹ con đã chẳng nói, mẹ cứ xem đây như nhà mình sao.”
Nhìn con trai vui vẻ như thế, bà Thư Mai lại càng không thể nói gì.
Hoa hồng đáng thương ơi! Từ đây chỉ có thể bị vùi lấp dưới phân gà, rau xanh.
Nhưng không đợi bà Thư Mai ai thán trong lòng xong, Giản mẹ lại nhìn thẳng vào bể cá vô cùng lớn trước mặt đại sảnh. Giản Ái cũng phát hiện ra liền vội vã kéo tay mẹ. “Cá bên trong rất quý giá, trị giá ít nhất hơn mười vạn, cho nên mẹ ngàn vạn không được đả động đến chúng.”
“Hơn mười vạn.” Nhưng Giản mẹ vừa nghe đến con số này, chẳng những không bị dọa mà ngược lại còn khinh miệt hỏi: “Có ăn được không?”
“Không được?” Bà Thư Mai quá sợ hãi vội vàng tiến lên dùng thân thể ngăn trước bể cá. “Không ăn được.”
“Không ăn được? Vậy còn nuôi làm gì?” Giản mẹ sống ở thành phố nhỏ tất nhiên vô cùng bất mãn đối với thứ cá trị giá hơn mười vạn chỉ nhìn được mà không ăn được này.
“Mẹ! Chúng nó để bày cho đẹp thôi, còn nữa, đây là cá phong thủy đó. Đặt trong phòng khách nghe nói có thể vượng tài.” Giản Ái lập tức đảm nhiệm việc giải thích chữa cháy.
“Ông thông gia, lúc ông làm giàu là dựa vào mấy con cá phong thủy này sao?” Giản mẹ vô cùng nghiêm túc hỏi Diệp Thắng Kiền. “Con rể tôi cũng vì mấy con cá phong thủy này mà mới có tiền đồ á?”
Diệp Thắng Kiền lắc đầu nói: “Đây là do vợ
tôi mua mấy ngày trước, lúc chưa mua, tôi đã giàu rồi, con trai tôi cũng đã sớm có tiền đồ.”
“Vậy vì sao không đổi sang nuôi mấy thứ cá có thể ăn cho con rể bồi bổ cơ thể?” Giản mẹ vô cùng sảng kɧօáϊ nói thẳng.
Nghe bà thông gia từng câu từng chữ đều không rời con trai mình, bà Thư Mai vừa tức vừa luống cuống tuy rằng không dám nói cái gì, nhưng lại rất tiếc đám cá được vận chuyển từ nước ngoài về bằng đường hàng không này, vì thế dưới tình thế cấp bách, bà buột miệng nói: “Bà thông gia, tôi yêu bà —— bà xem có thể để mấy con cá này lại nuôi được không?”
Ha ha! Diệp Thắng Kiền là người đầu tiên không nhịn được cười, cười đến mức suýt phun hết cơm vừa mới ăn. Giản Ái cũng chịu không nổi, tuy rằng không có cười lộ liễu, nhưng bụng cô lại sắp vỡ đến nơi rồi. Giản mẹ cũng buồn cười.
Chỉ có Diệp Tu vẫn ngồi rất bình tĩnh. “Mẹ, con cũng yêu mẹ.”
Ối trời ơi! Bà Thư Mai ngây người, Diệp Thắng Kiền thì đố kỵ.
“Con, con nói cái gì?” Bà Thư Mai run run ngón tay nói. “Là con nói yêu mẹ sao?”
Diệp Tu nhẹ nhàng gật đầu một cái. Bà Thư Mai mừng rỡ như điên lập tức kϊƈɦ động nhào về phía Giản mẹ. “Bà thông gia, hôm nay bắt đầu nuôi cá luôn đi, bà thích nuôi bao nhiêu thì nuôi. Cá bên trong bà cứ tùy tiện ném đi cũng được.”
“Không cần đâu! Hơn mười vạn đấy! Sao có thể tùy tiện ném đi được.” Giản mẹ cũng vô cùng nhanh nhẹn, bà chỉ vừa nghĩ là đã nảy ra được một cách: “Hay là mấy con cá này sau này nuôi ở trong đài phun nước trong sân đi!”
Bà Thư Mai vội vàng gật đầu nói: “Được rồi, được rồi! Đúng rồi, nhổ sạch luôn mấy chậu hoa ba Diệp Tu trồng luôn, chúng ta đổi hết sang trồng tỏi này, hành này, gừng này.”
Bùm! Là tiếng Diệp Thắng Kiền sùi bọt mép ngã xuống đất không đứng dậy nổi. Chờ hai cha con họ Diệp và Giản Ái đi làm hết, bà Thư Mai tâm tình vui vẻ gọi điện thoại cho người bên nhà mẹ mình, chuẩn bị khoe là con trai hôm nay đã nói yêu bà. Nhưng bất luận bà gọi cho anh hai, chị dâu, cháu trai hay cháu gái gì thì di động của bọn họ không tắt máy thì cũng là không có thực.
Trêи đường, Diệp Tu ngồi ở trong xe nói chuyện với đám anh họ chị họ: “Di động mới tặng cho mọi người không tồi chứ! Đổi số mới có vừa lòng không?!”
“Quá tốt luôn!” Thư Chí Hoa, Thư Chí Vinh ở bên kia di động đồng thanh một lời nói: “Di động là bản giới hạn, số đuôi di động lại một loạt 8 như vậy, sao có thể không hài lòng chứ!”
“Hài lòng là tốt rồi!” Diệp Tu sau khi nghe xong lại dụ dỗ bọn họ, “Mọi người hiện tại đều đã tốt nghiệp, đang chờ xắp xếp việc làm, có muốn nhân lúc rảnh rỗi này mà ra nước ngoài du lịch, tận tình đi dạo phố mua sắm, nếu tiện cũng có thể đưa cậu mợ theo, phí tổn không cần phải lo, toàn bộ cứ tính hết cho em.”
Lời này tất nhiên lại thu được một tràng hoan hô của bọn họ. Diệp Tu sau khi nghe xong mới cảm thấy mĩ mãn cúp di động. Lúc này Diệp Thắng Kiền nhéo lỗ tai anh một cái nói: “Con đấy, càng ngày càng gian trá, cố ý tống hết đám người nhà cậu con đi, để mẹ con có thể có không gian yên tĩnh mà bồi dưỡng tình cảm với vợ và mẹ vợ con.”
Diệp Tu hơi mỉm cười nói: “Thượng bất chính hạ tắc loạn mà ba!”
“Thượng bất chính hạ tắc loạn?” Diệp Thắng Kiền buông lỗ tai con ra. “Ba thấy con là con hơn cha là nhà có phúc thì có, rõ ràng sáng nay mẹ con suýt chút là nổi giận, kết quả con chỉ cần một câu, mẹ con cũng yêu mẹlà đã dập tắt lửa giận của bà ấy.” Lời này của ông sao lại nghe chua chua.
“Ba! Con cũng yêu ba!” Diệp Tu hiểu ra vấn đề liền lập tức bỏ thêm một câu.
“Thôi đi! Con vẫn là yêu vợ con đi!” Diệp Thắng Kiền tuy miệng nói như thế, nhưng mặt mày lại hớn hở lấy ra di động ra gọi cho Giản Ái: “Alo! Con dâu à! Chồng con vừa nói yêu ba đấy, trưa con có muốn chạy qua đây trêu nó, nhận tiện ăn cơm với ba không?”
“Trưa ấy ạ!” Giản Ái đang ở trong văn phòng đánh máy ngây ra một lúc mới nói: “Ba không nói, con cũng sẽ qua mà, không phải ba đã mời một nữ minh tinh điện ảnh nổi tiếng đảm nhiệm vị trí người phát ngôn sao? Sếp con nói, nữ minh tinh điện ảnh đó chỉ nhận phỏng vấn của báo nước ngoài, rất ít khi nhận phỏng vấn của báo chí trong nước, cho nên ông ấy muốn lần này con chụp được ảnh của cô ấy với ba, sau đó làm một bài phóng sự!”
Chỉ chụp ảnh thôi sao? Tổng biên tập Đinh đứng bên cạnh Giản Ái nghe thế liền giậm chân.
Còn ở đầu di động bên kia Diệp Thắng Kiền vừa nghe sẽ có paparazzi đến liền lắc đầu nguầy nguậy: “Các con mà đến, ba sẽ không dám đi đâu, bằng không mẹ chồng con sẽ vặn tai ba mất. Thôi thì để một mình Tu Tu nói chuyện với cô ta, con thích chụp thế nào thì chụp! Dù sao hai đứa là vợ chồng, sẽ không có hiểu lầm.”
“Vâng ạ!” Giản Ái buông điện thoại xuống, nhìn qua tư liệu về nữ minh tinh điện ảnh kia một chút.
“Trương Tử Ninh, minh tinh điện ảnh nổi tiếng quốc tế, tháng trước vừa chia tay với vị hôn phu tỷ phú người Mĩ. Bình thường danh tiếng khá lớn, địa điểm muốn trao đổi lần này là quán cà phê Bright Vinich.” Một nơi yên tĩnh trong ồn ào, đúng là chỗ tốt!
Giản Ái sau khi xem qua tư liệu liền trực tiếp thu dọn ảnh và thiết bị một chút, sau khi ăn qua loa bữa trưa, cô liền đi thẳng đến quán cà phê Bright Vinich.
Lúc đi tới đó, Diệp Tu đã ngồi trong đó với Trương Tử Ninh. Trương Tử Ninh vừa mới chia tay vị hôn phu người Mĩ quan sát Diệp Tu không hề mang theo nhân viên bên mình, khóe miệng sau đó liền hiện ra nụ cười mỉm: “Tổng giám đốc Diệp, ngại quá, phiền anh phải đặc biệt tới đây tìm tôi bàn chuyện làm người phát ngôn.”
“Không sao!” Diệp Tu tận lực kéo xa khoảng cách với cô ta.
“Đây là quán cà phê tôi thích nhất! Hi vọng tổng giám đốc Diệp cũng thích.” Trương Tử Ninh có chút yêu kiều nói.
“Chúng ta trước tiên là nói đến chuyện người phát ngôn lần này đi.” Diệp Tu trực tiếp chuyển đề tài. Lúc này anh lại nhìn thấy Giản Ái ở ngoài cửa đang chụp ảnh. Ánh mắt lại không khỏi sáng ngời.
Trương Tử Ninh thấy vậy lại nghĩ nhầm là anh ghét Giản Ái: “Tôi ghét nhất là đám paparazzi trong nước.”
“Đó cũng chỉ là một công việc.” Diệp Tu bưng một ly cà phê.
“Hừ! Ở nước ngoài cũng là công việc vậy, nhưng bọn họ lại tương đối quang minh chính đại mà chụp.”
Diệp Tu nhìn thoáng qua Giản Ái đã ở bên ngoài quang minh chính đại chụp ảnh không khỏi nói: “Có thể là do cô Trương đây danh tiếng lớn nên paparazzi mới tranh nhau chụp.”
Trương Tử Ninh che miệng cười: “Chỉ là chút hư danh mà thôi, làm sao dám bì được với tổng giám đốc Diệp.”
“Vì sự khen ngợi của cô Trương, chúng ta trước tiên lại bàn đến chuyện phát ngôn đi!” Diệp Tu nhịn cô ta, ráng làm ra vẻ cười.
Thấy Diệp Tu dường như không có ý tứ gì với mình, Trương Tử Ninh lại toàn tâm nghĩ đến lý do Giản Ái chụp ảnh. Vì thế không tiếp tục đề tài mà lại trực tiếp mắng: “Paparazzi trong nước quả thật kém hơn nước ngoài, paparazzi ở nước ngoài bộ dạng của họ đẹp trai biết bao, đến cả Britney cũng mê nữa là. Nhìn lại nước ta mà xem, không kể là phụ nữ, mặt mũi thì không trang điểm, tóc tai lại lòa xòa. Khó coi chết đi được.”
Diệp Tu vừa nghe liền đứng thẳng dậy hỏi: “Đây là quán cà phê cô thích nhất!”
“Đúng vậy!” Sao nào? Trương Tử Ninh có chút nghi hoặc nhìn anh.
“Ngày mai tôi cho người đến mua. Sau này không cho phép cô bước vào đây một bước.”
“Vì sao?” Trương Tử Ninh kinh ngạc la lên. “Chúng ta không phải là bàn chuyện phát ngôn sao?”
“Diệp thị chỉ cần còn có tôi ở đó, cô vĩnh viễn cũng không thể làm người phát ngôn của tập đoàn chúng tôi.” Diệp Tu trực tiếp đi ra ngoài: “Tôi không cho phép người khác tùy tiện mắng vợ tôi.”
“Ai là vợ anh,” Trời ơi! Trương Tử Ninh đột nhiên bịt chặt miệng. “Không phải là cái cô gái xấu xí bên ngoài đó chứ?”
“Cô gái xấu xí?” Diệp Tu ký hóa đơn xong liền trực tiếp nói với tài xế đang đợi ở bên ngoài. “Anh đi thông báo, đổi phòng khách sạn mà cô Trương này ở thành nhà vệ sinh công cộng cho tôi, tất cả những thứ cô ta đã chạm qua ném hết vào bãi phế liệu. Sau này không cho phép cô ta xuất hiện trong phạm vi tầm nhìn 100 mét của tôi, còn nữa tất cả phim truyền hình, điện ảnh hoặc là hoạt động gì mà nhà họ Diệp tôi tài trợ đều không cho phép cô ta xuất hiện.”
Trương Tử Ninh sau khi nghe xong liền đau đớn ngã lên ghế.