Lúc này có ai đó đẩy của ra, Vương Tư ngẩng mặt lên, lấy lại tinh thần: “Người tới rồi?”
Từ lúc hắn gọi điện cho bà Thư Mai, đám đàn em của hắn đã tập trung ở xung quanh nhà họ Diệp để chờ đợi. Chỉ chờ Giản Ái lên xe đi là bọn họ cũng bám ngay theo. Quả nhiên đám đàn em của hắn đã cất giọng lanh lảnh thông báo: “Xe cô Diệp đã đến.”
Thư Chí Hoa bị trói chặt ngồi trêи giường, thở phào nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng không cần phải chịu khổ nữa.
Vương Tư không cần nghe tiếp nữa, hắn vung tay lên: “Bảo Sơn Kê nửa tiếng sau đi tiếp ứng.”
Đàn em của hắn ngạc nhiên hỏi: “Vì sao lại phải kêu Sơn Kê đi tiếp ứng, chúng ta còn cả đám anh em cơ mà.”
“Đồ ngu.” Vương Tư đầu đàn em hắn một cái: “Từ sau con tin rơi vào tay chúng ta, thằng đó vẫn luôn ghim hận trong lòng, tao sợ nó giở quẻ, nên bảo nó đi tiếp ứng, chỉ cần nó tiếp ứng cho chúng ta, vậy thì chẳng phải là có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không tẩy được mối quan hệ với chúng ta sao?”
“Đại ca quả nhiên là đại ca.” Gã đàn em ôm đầu nói. “Em lập tức đi điều động.”
Ở nơi khác, Giản Ái đến địa điểm chỉ định sau khi xuống xe mới phát hiện đây là một cái kho hàng bị bỏ hoang, cảnh tượng lộn xộn không ngừng đập vào mắt, phía xa xa lại không ngừng vọng đến tiếng gió rít gào cuốn bụi cát bay mù mịt.
Người đâu? Giản Ái ôm lấy trái tim đang suýt chút ngừng đập của mình, tay cầm vali cẩn trọng bước từng bước.
Vương Tư cầm ống nhóm đứng bên cửa sổ gác lửng quan sát nhất cử nhất động của cô.
“Tại sao lại không đi thẳng xuống dưới mà bắt cô ta?” Đàn em của hắn kêu Sơn Kê xong lại quay về sau lưng hắn lải nhải.
Vương Tư lập tức ném ống nhòm vào vai hắn: “Cẩn thận sẽ giữ được thuyền đến vạn năm. Lỡ cô ta dẫn người đến đây thì sao. Tao muốn quan sát rõ ràng rồi mới ra tay.”
Có điều hắn lại hơi nghi ngờ nhìn gã đàn em này: “Mày đến lúc nào?” Tên này hơi lạ mặt.
Gã đàn em cười nói: “Em tên Đại Xuyên, là anh Phi Bình bảo em đến, anh ấy nói anh Tư muốn làm một bữa lớn mà thiếu người nên bảo em tới.”
(bữa lớn là tiếng lóng chỉ việc làm ăn của xã hội đen)
“À!” Phi Bình là đàn em tâm phúc của Vương Tư nên nghe vậy hắn cũng không để ý nữa mà nói tiếp: “Phi Bình đâu.”
“Anh Phi Bình đi trộm rau rồi ạ. Nghe nói có gã nào đó tên Lý Dát đối đầu với anh ấy, mà nhà hắn ta có trồng rau nên anh ấy muốn ăn đồ tươi một chút.” Đại Xuyên không hề chớp mắt nhìn hắn nói.
“Trộm rau? Nói dóc. Cái thằng tên Lý Dát đó có phải là tối nay đi làm ca đêm, mà trong nhà hắn lại có cô vợ xinh đẹp đúng không.” Vương Tư đã rất rõ thói quen trộm người này của đàn em tâm phúc. “Trộm rau, hừ, tao thấy là trộm người mới đúng!”
“Hì hì!” Đại Xuyên lại tiếp tục tâng bốc: “Đại ca quả nhiên thần cơ diệu toán.”
“Không nói nhiều lời.” Vương Tư hít thật sâu nói: “Chúng ta phải hành động thôi.”
Lời vừa nói ra, trong không khí đã lan tỏa bầu khí khẩn trương khiến người ta run rẩy,nhịp tim của tất cả mọi người ở trong phòng lúc này chẳng khác nào bom hẹn giờ chạm vào là nổ ngay.
Cùng lúc, Sơn Kê xuất hiện. Nét mặt gã vừa không cam tâm vừa không tình nguyện, chuyện tới trước mắt, gã còn phải làm người đi thương thảo kiểu này.
Gã tiến tới từng bước. Giản Ái lại càng siết chặt vali tiền: “Thư Chí Hoa đâu!”
“Đàn bà đúng là phiền, Vương Tư tao làm việc rất giữ chữ tín, một tay giao tiền, một tay giao hàng.” Vương Tư xuất hiện bên ngoài cây cầu thang sắt lười biếng nói với Giản Ái: “Mau giao tiền cho Sơn Kê đi.”
Giản Ái ngẩng lên nhìn hắn, mặt không chút thay đổi: “Tôi phải thấy người mới giao tiền.”
Vương Tư hơi giật mình rồi ánh mắt bắt đầu lạnh lẽo: “Đừng nói nhảm nữa, bốn phía đều là người của tao, mày mà còn tiếp tục kì kèo không chịu giao tiền thì tao sẽ bắt luôn mày đi đấy.”
“Ha ha ha!!!!!!” Giản Ái cười to sau đó khinh miệt nói với hắn: “Đừng khinh thường tôi là phụ nữ có thai thế chứ.” Cô cạch một tiếng mở vali, bên trong ngoài một đống tiền làm người ta thèm nhỏ dãi còn có bom khiến người ta run sợ.
Sau khi nói xong, cô phất tay ra hiệu: “Ra đi!”
Cửa sau xe mở bật ra, hai anh chàng cao to bỗng nhiên xuất hiện. Có hai người đó bên cạnh, Giản Ái cũng bạo dạn hơn nói: “Anh cho là tôi sẽ tay không tới đây mặc anh làm hại sao?” Nếu có thời gian chuẩn bị, cô còn có thể lên kế hoạch chu đáo hơn một chút.
“Ha ha!” Vương Tư cười to cầm mã tấu trong tay để cạo râu. “Muốn lừa ai hả! Bom trong vali toàn là đạn pháo hoa.” Hắn cho người đi theo cô nên tự nhiên biết rõ mọi hành động của Giản Ái.
Giản Ái trong lòng thầm kêu không ổn, nhưng vẫn không đánh mất hết khí thế nói: “Nhưng người tôi mang đến là thật.”
“Võ sư tạm thời.” Vương Tư hất cằm, gằn từng tiếng vô cùng rõ ràng: “Tao còn biết mày sau khi tìm được bọn họ, đi đến một cái ngã tư lại mua một cái bánh ngọt để ăn.”
Giản Ái nghe vậy, sắc mặt trong nháy mắt liền tái nhợt. Vương Tư thưởng thức sắc mặt của cô xong lại vỗ tay, đám đàn em của hắn đồng loạt đi ra, lập thành một vòng vây lớn.
Hai anh chàng võ sư tuy rằng cao to, nhưng đối với tình huống bốn tay nan địch vạn quyền thì cũng không tránh khỏi sợ sệt.
“Hai đứa bọn mày đi mau đi!” Vương Tư đi xuống cầu thang mỉm cười nham hiểm: “Tao biết chuyện này không liên quan đến bọn mày.”
“Tôi thấy anh hôm nay không chỉ là bảo tôi tới giao tiền chuộc!” Giản Ái trừng hắn.
“Nếu còn không đi, hôm nay sẽ là ngày chết của bọn mày đấy!” Vương Tư không có trực tiếp trả lời cô, mà tiếp tục lớn tiếng quát hai anh chàng võ sư. Hai anh chàng võ sư kia vừa nghe đã không tự chủ được mà lui về phía sau. Thấy vậy, Vương Tư nhe răng cười với Giản Ái nói: “Bà Diệp à, vốn bọn tao muốn một tay giao tiền, một tay giao hàng, nhưng bà đã làm trái quy tắc cho nên đừng có trách tao không khách khí mà lấy cả người lẫn tiền.”
“Không được!” Thư Chí Hoa ở trong phòng nghe thế lại hét lên thảm thiết rồi lăn từ trêи giường xuống lớn tiếng hét vọng ra từ phía cửa sổ: “Anh nói mà không giữ lời, chúng ta đã giao kèo là chỉ cần tôi dụ Giản Ái tới đây là tôi có thể đi mà.”
Vương Tư đột nhiên càn rỡ cười ha hả: “Tao chỉ nói, để mày dụ Giản Ái tới chứ không có nói là sẽ cho mày đi.” Nếu đã ở trong tay hắn, chị ta tất nhiên không có tư cách để mà cò kè mặc cả.
Thư Chí Hoa đâu chịu nổi sự sĩ nhục như vậy nên vẫn gân cổ lên hét: “Tôi sẽ bảo cô tôi bằm thây các người thành vạn đoạn.”
Vừa dứt lời, tóc của chị ta lập tức bị ai đó túm lên, ném chị ta xuống dưới chân Vương Tư. Vương Tư ngay lập tức cho chị ta một cước ngay vào mặt.
“A!” Hét thảm một tiếng, khóe miệng Thư Chí Hoa lập tức trào máu.
Lúc này võ sư đang lui ra phía sau đột nhiên hợp lực kề đao lên cổ Sơn Kê, “Thả chúng tôi đi, không thì đàn em của anh sẽ mất mạng đấy.”
Giản Ái đắc ý nói: “Anh tưởng chỉ hai câu của anh là có thể hù chết bọn họ à, mơ đi.”
Không hề để ý tới ánh mắt sợ hãi của Sơn Kê, Vương Tư dùng ngón trỏ chỉ vào Sơn Kê rồi nhe răng cười nói: “Hắn ấy hả, vậy phiền mấy người nhanh tay một chút.”
Sơn Kê bị võ sư khống chế bỗng thấy choáng váng: “Anh Tư. Em thật sự trung thành với anh mà.”
“Bớt một người thì bớt một phần tiền, quá tốt.” Đại Xuyên đứng ở bên cạnh Vương Tư sảng kɧօáϊ nói: “Sơn Kê, chuyện này đúng là anh đã tốn rất nhiều sức, nhưng cuối cùng tiền cũng rơi vào tay anh Tư, với một triệu năm trăm ngàn tệ tiền chuộc, anh ấy muốn kiểu trung thành nào mà chẳng có.”
“Một triệu năm trăm ngàn tệ thì không có, nhưng mà bây giờ tôi cũng có rất nhiều tiền.” Giản Ái xách vali đi đến trước mặt bọn Vương Tư rồi ném phịch xuống, ngay sau đó từng sấp từng sấp tiền cứ thế mà rào rào tung bay. “Toàn bộ chỗ này đều là bảng Anh, một trăm bảng Anh là có thể đổi lấy hơn một ngàn nhân dân tệ.”
Đám người đi theo Vương Tư đều dán chặt mắt vào đấy. Chưa ai trong bọn họ từng thấy tiền mặt chất thành đống như giấy trước mặt như vậy. Không biết là ai đã la lên một tiếng: “Lấy mau đi.”
Đám đàn em của Vương Tư lập tức từ dưới lầu, trêи gác xép, trong kho hàng ùn ùn chạy ra giành. Kỳ quái là, Đại Xuyên vẫn luôn đứng im bên Vương Tư không hề nhúc nhích.
“Không được lấy, không được lấy, đó là tiền của tao.” Vương Tư hổn hển rút súng ra hướng thẳng lên trời nả một phát: “Đứa nào dám giành, ông đây sẽ bắn nát nó.”
Nghe thấy tiếng súng, đám đàn em của Vương Tư vừa hoảng sợ vừa không cam lòng nhìn chằm chằm đống tiền mặt dưới chân Giản Ái. Vương Tư chĩa nòng súng vào Giản Ái: “Mau nhặt tiền lên. Bằng không tao sẽ cho mày một xác hai mạng ngay đấy. A! Đại Xuyên mày làm gì vậy?”
Ánh mắt mỗi người đều đổ dồn vào Đại Xuyên, thì ra lúc này Đại Xuyên đang kề dao vào cổ Vương Tư.
“Để tôi nói cho anh biết anh ta đang làm gì nhé!” Lúc này có người lặng yên không một tiếng động bước từ một khác chiếc xe khác xuống. “Dám đụng đến vợ tôi, tôi thấy là anh chán sống —— sợ mệnh
dài quá rồi.”
Sau khi mơ hồ nghe thấy giọng nói lạnh lùng ấy, Vương Tư quay đầu, bóng dáng Diệp Tu lúc này đã xuất hiện dưới lầu.
“Em họ.” Thư Chí Hoa ở dưới chân Vương Tư mừng rỡ nói. “Chị ở trong này.”
Diệp Tu chẳng màng đến chị ta, mà đi lên lầu đến trước mặt Vương Tư siết lấy cằm hắn sau đó giật lấy khẩu súng trong tay hắn rồi nói: “Vừa rồi anh đã chĩa cái gì vào vợ tôi hửm?”
“Súng.” Sắc mặt Vương Tư hơi thay đổi, trán toát mồ hôi lạnh.
Diệp Tu tự nhiên cầm súng, thổi một hơi lên mặt súng, “Anh đi đi!” Vương Tư nghe mà vẫn đứng im như phổng: “Đi càng nhanh càng tốt.”
Ánh mắt Vương Tư lóe sáng lên rồi nhanh như chớp nhào xuống cầu thang, Diệp Tu cũng theo đó chậm rãi giơ súng lên.
“Không được!” Giản Ái ở dưới lầu vội vàng la lên một tiếng. Cô trăm ngàn lần không muốn ầm ĩ đến mức chết người.
Diệp Tu nhíu mày, viên đoạn vọt ra khỏi súng vẽ nên một đường sáng lạnh, khó khăn ghim vào mạng sườn Vương Tư, còn Vương Tư bị tiếng súng làm cho giật mình, đứng im như tượng nhìn viên đạn chỉ còn thiếu một chút nữa là găm vào người hắn.
“Phụ nữ đúng là hay mềm lòng.” Bốp một tiếng, Diệp Tu nện súng lên ót Vương Tư rồi đá hắn xuống lầu.
Lúc này ánh mắt anh như gió rét, như bóng đêm đang dần nặng trĩu bắt đầu cắn nuốt lấy những ánh sáng mơ hồ chung quanh anh, anh nhẹ nhàng thu tầm mắt, hàng mi tràn đầy vẻ ngạo mạn: “Nếu không phải là vợ tôi đã mở miệng thì anh có mười cái mạng cũng không đủ cho tôi bắn.”
Vương Tư tựa vào cầu thang, máu tươi chảy ròng trêи trán, trêи khóe miệng, hắn quệt máu trêи khóe miệng rồi hung ác vùng lên: “Anh em xông lên, cá lớn ở ngay trước mặt rồi, hắn là tổng giám đốc Nhạc Nhã Hiên đấy, buộc được hắn, đừng nói một triệu năm trăm ngàn, cho dù là tám triệu mười triệu gì chẳng có.”
“Phải không?” Diệp Tu đứng trêи cầu thang, từ trêи cao nhìn xuống Vương Tư cùng đám đàn em của hắn. “Nếu tôi có thể đến, tất nhiên sẽ không giống vợ tôi chỉ lấy trí thông minh ra đùa giỡn một chút đâu.”
Sau khi anh nói xong đã có những bóng người âm thầm xuất hiện từ bốn phía kho hàng. Giản Ái thấy thế liền vội vàng hổ thẹn cúi đầu. Lúc này có người tiến lên, mời Giản Ái về lại xe. Thấy Giản Ái đi rồi, Diệp Tu búng ngón tay, Đại Xuyên ngay tức khắc mang một chồng bảng Anh đến. Sau đó lấy bật lửa ra, dùng tiền mặt làm đóm châm một điếu thuốc sau đi xuống nhét vào miệng Vương Tư.
“Muốn tám triệu mười triệu đúng không!” Diệp Tu xuống lầu sửa sang lại tay áo sau đó cúi xuống nhìn thẳng vào hắn. “Anh có thể hút xong điếu thuốc này rồi nói sau.”
Vương Tư biết chuyện sẽ không thể nào dễ dàng như vậy, cho nên hắn không tự giác muốn cự tuyệt, nhưng khẩu súng vẫn luôn đứng vững trêи huyệt thái dương của hắn. Rất nhanh, một điếu thuốc, hai điếu thuốc, ba điếu thuốc, bốn điếu thuốc mãi đến khi trong miệng anh nhét đầy thuốc, Đại Xuyên mới buông tay. Những người còn lại nhìn những mảnh tàn không trọn vẹn của đồng bảng Anh im lặng bay đến chân mình mà không hẹn cùng nói trong lòng: xa xỉ quá, Vương Tư kia hút một điếu thuốc cũng tương đương hơn một ngàn nhân dân tệ, nhìn đám thuốc nhét đầy miệng hắn như thế thì ít nhất cũng không dưới mấy vạn.
Diệp Tu đi đến trước đống tiền mặt mà Giản Ái đã bỏ ra, rồi từ trong đó rút ra một sấp sau đó chầm chậm xoay người ném đống tiền trong tay nói: “Muốn không?”
Hình ảnh tiền rơi như ánh trăng bạc đang đổ xuống ấy thật động lòng người. Đám người kia bị hấp dẫn liền nhất loạt gật đầu.
“Tốt!” Diệp Tu đem tiền ném vào mặt Sơn Kê: “Qua đây, trút hết mọi ai oán mà anh vừa mới chịu vào Vương Tư đi.”
Toàn bộ đám người im bặt. Vương Tư cũng có vẻ sợ hãi, nét mặt Diệp Tu lại quá bình thản khiến xương cốt người ta cũng run lên. Sơn Kê nhìn Vương Tư, rồi lại nhìn Diệp Tu. Không biết nên lựa chọn như thế nào.
“Thế nào ngại ít à!” Đáy mắt Diệp Tu là bóng tối dày đặc, anh cầm khăn tay ra lau tay sau đó búng tay một cái, lập tức lại có người ném mấy sấp tiền xuống dưới chân Sơn Kê.
“Mấy người không thích làm ăn không cần bỏ vốn sao?” Ánh mắt Diệp Tu rét lạnh, sau khi áp sát người ta, lại đẩy người ta vào vách núi đen sâu hun hút, “Hắn là thủ phạm chính, nhưng là mấy người cũng không thoát nổi đâu.” Lời anh nói khiến hơi thở của đám người nghẹn lại: “Nhưng rốt cuộc là ai khiến mấy người rơi vào hoàn cảnh này? Chẳng lẽ mấy người không muốn trước khi ngồi tù còn lấy được chút tiền trợ cấp cho gia đình sao?”
“Mẹ nó, Vương Tư chết bầm.” Sơn Kê lập tức cất tiền vào trong túi rồi vung một cái tát vào mặt Vương Tư: “Không phải mới nãy muốn ông đây chết sao? Tao không có cái loại đại ca không tình nghĩa như mày.” Sau khi nói xong, lại lấy thêm một sấp trong đống tiền mặt rồi xoay người bồi thêm một cú đá: “Đi chết đi! Đồ súc sinh.”
Vương Tư miệng nhồi đầy thuốc lá vừa định giãy giụa, lập tức lại có người tiến lên tóm chặt lấy mặt hắn, tát bôm bốp: “Cái gì mà tất cả đều là tiền của mày, anh em chúng tao không có góp phần sao, đồ tiểu nhân ti bỉ vô sỉ, chúng tao không có loại đại ca như mày.”
Người nọ sau khi nói xong, Diệp Tu gật đầu một cái, lập tức có người đưa đến một chồng tiền mặt. Người nọ nhận tiền xong, lập tức lại có người nhào lên nói: “Đồ cứt chó, đi theo loại đại ca trong mắt chỉ có tiền như mày, hèn gì chúng tao lại ngồi tù, đúng là cmn xui xẻo.”
“Khinh bỉ mày, con rùa chết bầm. Mày cứ chết một mình mày đi, còn muốn kéo bọn tao theo.”
“Đồ đàn ông vô dụng, chỉ biết bán đứng anh em, có tiền là chỉ vơ vét cho mình. Có họa thì muốn bọn tao cùng nhau chịu.”
“Con rùa chết tiệt. Phi!” Có người trực tiếp nhổ nước miếng vào mặt Vương Tư.
“Đồ tạp chủng chết tiệt. Tao ngồi tù cũng sẽ không tha cho mày.”
Những lời này lập tức được đồng cảm, đám đàn em Vương Tư trước kia đều rống giận. Một luồng hơi lạnh bắt đầu lan dọc sống lưng Vương Tư, sắc mặt của hắn trong nháy mắt liền tái nhợt. Hóa ra Diệp Tu lại sử dụng phương pháp này.
“Chỉ có thể trách anh không có mắt.” Diệp Tu xòe tay ra.
Ánh trăng chầm chậm sáng rõ, ánh sáng dịu dàng lan tỏa khắp bầu trời tối đen. Vương Tư miệng bị bịt kín nên chẳng thể thốt nên lời, gương mặt không biết đã bị đám anh em của mình cho bao nhiêu cái bạt tai. Số cú đá rơi trêи người hắn thì lại càng vô số kể. Dần dần, đống tiền Giản Ái để lại cũng xẹp xuống.
Xe cảnh sát cuối cùng cũng đến, Sơn Kê bị áp tải lên xe vẫn quay lại nói với Diệp Tu: “Tổng giám đốc Diệp, sau này tôi muốn đến công ty anh dọn toilet.”
Nhưng đã chẳng còn thấy bóng dáng Diệp Tu đâu. Những người khác có liên quan thì tùy tình tiết nặng nhẹ mà có người bị cảnh sát đưa đi, có người chỉ bị lấy khẩu cung. Nhưng điều vô cùng thống nhất chính là, khẩu cung bọn họ đều cực kì bất lợi cho Vương Tư. Còn Vương Tư lại hét to chỉ vào Diệp Tu đang lên xe nói: “Vết thương trêи người tôi đều là do hắn gây ra.”
Đại Xuyên buồn cười nói: “Tổng giám đốc Diệp có động một ngón tay vào anh ta không.”
Đám người ở đó rất ăn ý lắc đầu.
“Nhưng hắn lấy súng chỉa vào tôi.”
Đại Xuyên lại tiếp lời: “Vậy súng đó là của ai?”
Mọi người giơ tay thống nhất chỉ vào Vương Tư.
“Tổng giám đốc Diệp chỉ là tự vệ chính đáng, nhưng mà Vương Tư phải thêm nhiều một tội danh là tàng trữ súng ống trái phép.”
Vương Tư nhất thời mặt xám như tro tàn.
Người cảnh sát lấy lời khai buồn cười áp giải Vương Tư nói: “Ai bảo anh chọc nhầm người. Đáng đời.”