Đến trưa, Lâm Nhĩ Tích đứng trên tầng thượng của bệnh viện nhìn xuống. Cô thẫn thờ bắt hai tay ra sau lưng như đang chờ đợi điều gì.
"Tiểu thư" \- A Trạch vừa lên tầng thượng đã vội chạy lại chỗ cô.
Cô quay đầu lại, khuôn mặt điềm tĩnh: "Đến rồi à? Đến rồi thì giải thích đi"
"Giải thích chuyện gì ạ?"
"Nửa năm trước anh nói đợi Manh Thư Quỳnh sinh xong sẽ giải thích lại toàn bộ mọi chuyện, bây giờ cũng nên cho tôi biết đầu đuôi rồi"
A Trạch gãi gãi đầu: "Tối hôm đó đúng là cô ta đã đưa Vũ Hạo về phòng, sau đó lại uống rất nhiều rượu. Sau đó nữa tôi đã..."
"Rồi sau đó nữa?"
"Tôi đưa cô ta vào phòng Vũ Hạo, dàn dựng hiện trường"
Lâm Nhĩ Tích hơi nhướng mày: "Tại sao phải làm như vậy?"
"Cô ta bày mưu để lên giường với Vũ Hạo, đương nhiên phải để cô ta đắc ý một thời gian. Như vậy mới có cái gọi là hụt hẫng, đau thương."
Lâm Nhĩ Tích thở dài một hơi rồi lại nói tiếp: "Chỉ vậy thôi sao?"
A Trạch chỉ đứng nhìn cô, không nói không rằng. Là người Lâm Bang, anh không thể nói dối cô, nhưng cũng không muốn nói ra sự thật.
Lâm Nhĩ Tích thấy anh im lặng như vậy cũng hiểu phần nào ẩn tình. Cô quay người bỏ đi, trước khi bước xuống còn không quên dặn dò:
"Manh Thư Quỳnh giao cho anh"
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Buổi tối, phòng bệnh của Manh Thư Quỳnh.
A Trạch vừa bước vào đã bị cô ta đuổi đánh, có thể vớ lấy vật gì, cô ta đều ném hết về phía anh. Chẳng mấy chốc, phòng bệnh đã thành một mớ hổn độn.
Đến lúc không còn gì để ném nữa, Manh Thư Quỳnh mới dừng tay. Tuy vậy vẫn ngồi nhìn anh bằng ánh mắt căm phẫn.
"Tôi có thù gì với anh? Tại sao lại làm như vậy với tôi?"
"Tôi không làm gì cô cả. Giữa chúng ta đều là tự nguyện"
"Tôi không tự nguyện! Người tôi muốn lên giường là Vũ Hạo, không phải anh" \- Manh Thư Quỳnh mất hết bình tĩnh, lớn tiếng quát tháo.
A Trạch thì ngược lại, vô cùng điềm tĩnh ngồi xuống ghế: "Chuyện đó còn quan trọng nữa sao? Dù gì chúng ta cũng đã có chung một đứa con rồi"
Đứa con? Nhắc đến đứa con, Manh Thư Quỳnh bật khóc. Bây giờ mọi chuyện đã đi đến nước này, cô ta phải làm sao đây?
Manh Thư Quỳnh nức nở hỏi A Trạch: "Anh làm như vậy với tôi, có phải là Lâm Nhĩ Tích đã ra lệnh không?"
A Trạch nhẹ nhàng lắc đầu: "Không. Tất cả đều là chủ ý của tôi"
"Tôi với anh không thù không oán, tại sao anh lại làm vậy với tôi?"
A Trạch cười nhợt nhạt: "Tôi với cô không thù không oán, nhưng có tình."
Manh Thư Quỳnh tròn mắt, không hiểu rõ ngụ ý trong câu nói đó: "Có...tình?"
"Thật ra trước khi vào Lâm Bang, tôi còn có một cái tên khác là Lý Mộng Hinh" \- A Trạch điềm tĩnh kể.
Hàng mày của Manh Thư Quỳnh liền cau chặt. Lý Mộng Hinh, cái tên này...cái tên này cả đời cô cũng không thể quên.
\*
Mười mấy năm trước, ở một vùng quê nghèo phía Tây Hoa Quốc...
"Mộng Hinh! Mộng Hinh!" \- Cô nữ sinh trung học hớt hải chạy lên lớp ai đó, miệng không ngừng gọi tên.
Chàng nam sinh điển trai tên Lý Mộng Hinh từ trong bước ra, nở nụ cười nhẹ nhàng: "Tiểu