Vũ Hạo nở nụ cười hút hồn: "Vợ yêu, đừng đờ mặt ra như vậy chứ"
"Ai cho anh gọi tôi là vợ yêu? Kinh chết đi được!" \- Lâm Nhĩ Tích cau mày phản kháng.
Anh cười cười, đưa một tay nâng cằm cô lên: "Vậy gọi là gì cho thân mật nhỉ? Phận vợ chồng đâu thể gọi nhau như người ngoài được"
"Hay gọi em là Tiểu Tích Tích đi!"
Lâm Nhĩ Tích đưa tay hất bàn tay Vũ Hạo ra: "Cái gì mà Tiểu Tích Tích, nghe sến quá"
"Vậy gọi vợ yêu?"
"Không!"
"Tiểu Tích Tích?"
"Vợ yêu?"
"... Gọi Tiểu Tích Tích cũng được..." \- Không ngờ cũng có một ngày Lâm Nhĩ Tích cô phải chịu thua trước sự chai mặt của người đàn ông này. Nhìn vậy mà...không còn tí liêm sỉ nào cả.
"Thôi được, Tiểu Tích Tích, chúng ta làm việc nên làm đi"
"Việc gì?"
Vũ Hạo nhướng một bên mày, vẻ mặt thích thú: "Em nghĩ đêm tân hôn thì người ta sẽ làm gì?"
Lâm Nhĩ Tích lườm anh một cái, đêm tân hôn đương nhiên phải...động phòng hoa chúc. Nhưng mà cô không muốn động phòng với hắn, không muốn, ngàn lần không muốn!
"Đương nhiên là đi ngủ! Anh mau xuống sofa nằm đi" \- Cô phũ phàng đáp lời, không chút thương xót người "chồng" đẹp trai của mình.
Vũ Hạo nũng nịu: "Tôi thích ngủ trên giường với Tiểu Tích Tích"
Đột nhiên một cảm giác lạnh buốt hiện ra trước mắt Vũ Hạo, Lâm Nhĩ Tích lạnh lùng chĩa thẳng đầu súng bạc vào trán anh.
"Ngủ ở sofa hoặc ăn kẹo rồi ngủ ở sofa?"
"Thôi được thôi được, tôi cô đơn hiu quạnh, lạnh lẽo đơn côi dưới chiếc ghế chật hẹp là được chứ gì" \- Vũ Hạo để lại ánh mắt tội nghiệp, từ từ trèo xuống giường.
Khi anh chuẩn bị ngồi xuống sofa, Lâm Nhĩ Tích ném lại chiếc chăn bông ấm áp.
"Dùng đỡ đi, hôm sau sẽ tìm cái mới cho anh" \- Nói rồi cô lẳng lặng nằm xuống giường, thiếp đi rất nhanh.
Vũ Hạo ôm cái chăn, thầm cười mỉm. Rõ ràng Tiểu Tích Tích đáng yêu như vậy mà, bảo anh không say sao được...
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Sáng hôm sau, tại phòng riêng của Vũ Hạo.
Lâm Nhĩ Tích dậy rất sớm, cô từ từ ngồi dậy, phát hiện có cái chăn bông đang đắp lên người mình.
Cô hơi cau mày, nhìn lại phía sofa. Vũ Hạo nằm co rúm, hai tay khoanh trước ngực như tự ôm lấy bản thân.
Lâm Nhĩ Tích lắc lắc đầu, nhẹ nhàng bước xuống giường, mang theo cái chăn bông đắp lên người anh.
\[Cái tên này, đã kêu là dùng đỡ chăn rồi, lại còn không thèm mà trả lại cho mình. Nếu anh có lạnh chết thì cũng vừa lắm!\]
Đắp chăn cho anh xong, cô lại đứng đó như trời trồng, ánh mắt hướng hết về người đàn ông trước mặt. Ngũ quan hài hòa, chân mày đen rậm, đôi mắt thon dài,...
Ôi trời, đúng là cực phẩm. Mà trai đẹp như vầy, thường không phải là trai tốt...
Trong lúc Lâm Nhĩ Tích đang thẩn thờ, đột nhiên Vũ Hạo mở mắt dậy: "Sao? Tôi quá đẹp trai nên đã cướp mất hồn em?"
Cô lườm anh một cái: "Không, xấu chết được" \- Nói rồi Lâm Nhĩ Tích bỏ phăng vào nhà tắm.
Vũ Hạo ngồi bên ngoài cười khẽ. Đúng là sống hai mươi mấy năm trong cõi âm ti, vì một cô gái mà nở mùa xuân trong lòng.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Sau khi tắm và thay trang phục cho chỉnh tề, cả hai cùng nhau xuống lầu để chính thức ra mắt gia đình.
"Vũ Hạo, bà nội anh có khó không?"
"Không, chỉ cần đáp ứng điều mong mỏi của bà là được"
"Bà muốn gì?"
Vũ Hạo cười nham hiểm, khẽ nói vào tai Lâm Nhĩ Tích: "Có cháu cố để bồng"
Nghe xong câu đó, cô im phăng phắc. Cái tên này, từng lời thốt ra đều mang hàm ý gạ gẫm người khác, làm cô nổi hết cả da gà.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Hai người bước xuống nhà ăn, tất cả mọi người trong gia đình đều đã tề tựu đông đủ.
Ngồi ở ghế giữa là bà nội, bên hàng ghế phải lần lượt là Vũ Ngưng, Hạ Vi Vi, Vũ Hưng, Hà Thanh Trà và Mạn Thư, nghe nói Vũ Phương Nghi luôn phải đến trường sớm, ít ăn cơm nhà nên hiện không có mặt. Hàng ghế trái rất dài, tuyệt nhiên bị để trống.
Chỉ có Vũ Hạo và Lâm Nhĩ Tích ngồi ở đây thôi. Giây phút đó, cô có cảm giác như gia đình này đang chia phe phái một cái rõ ràng vậy.
Lâm Nhĩ Tích cúi đầu chào từng người một, nhà nhiều người cũng khổ thật.
Bà nội cười trìu mến: "Hai con mau ngồi xuống"
Vũ Hạo ga lăng kéo chiếc ghế bên cạnh: "Vợ yêu, ngồi đi"
Máu diễn kịch