Hà Thanh Trà cau mày: "Mày nói...người của mày?"
"Nhưng mà thằng này thì làm được gì?" \- Hạ Vi Vi không tin tưởng chỉ tay vào Vũ Hạo.
Lâm Nhĩ Tích cười đắc ý: "Ồ, không. Anh ấy chỉ cần ngồi xem, còn người của Lâm Nhĩ Tích này thì có rất nhiều!" \- Nói rồi cô cặp tay Vũ Hạo cùng bước đi ngang qua hai kẻ bại hoại.
Sau khi họ đi rồi, Hạ Vi Vi cay chặt hàng mày quay sang hỏi Hà Thanh Trà: "Cô ta tự xưng là Lâm Nhĩ Tích là ý gì? Không phải tên Hà Nhĩ Tích sao?"
Hà Thanh Trà nuốt nước bọt, vẫn còn bù lu bù loa chuyện ban nãy nhưng vẫn cố kể hết chuyện Lâm Nhĩ Tích ở Lâm Bang 21 năm.
Sau khi nghe kể xong, Hạ Vi Vi đột nhiên thấy lạnh lạnh sống lưng. Không lẽ Lâm Nhĩ Tích chính là đứa con gái nuôi có khả năng hô mưa gọi gió của Lâm bang chủ? Ôi trời ơi! Bà ta thật sự không dám tin là mình vừa động phải ai!
Hạ Vi Vi thở dồn dập, cố lấy lại bình tĩnh. Không, đó chỉ là do bà ta suy đoán, nhất định không phải là cô ta.
Hà Thanh Trà thấy Hạ Vi Vi bất ổn, bèn hỏi thăm: "Mẹ sao vậy?"
"Đừng...đừng lo cho tôi. Cô đi tìm chỗ mà ngủ, tôi về phòng đây"
Hạ Vi Vi đổ mồ hôi định bước đi, Hà Thanh Trà đã lên tiếng nhắc nhở: "Còn một chuyện nữa. Người của Lâm Nhĩ Tích, lại không phải Vũ Hạo, không bỏ cồn vào hoa lưu ly. Mẹ nghĩ xem là ai?"
Hạ Vi Vi bừng tỉnh. Đúng rồi, bà ta lo sợ chuyện của Lâm Nhĩ Tích quá nên quên cả chi tiết này.
"Cô đang ám chỉ...Lục Đồng?"
"Không phải ám chỉ, con khẳng định chính là cô ta"
Ngay lúc đó, Lục Đồng đứng trước cửa ló đầu vào cười ngọt ngào: "Đại thiếu phu nhân nói không sai tí nào"
Hạ Vi Vi mất mấy giây để tin điều trước mắt là thật, rồi tức giận nghiến chặt răng: "Lục Đồng! Tôi đã tin tưởng cô như thế nào? Không lẽ cô không cần Vũ Hưng nữa ư?"
"Ồ, cần chứ"
"Vậy cô nghĩ Vũ Hưng con trai tôi sẽ tha thứ cho người hại mẹ nó?"
Lục Đồng nhếch mép: "Tôi không nghĩ anh ấy coi là là mẹ đâu ~ hơn nữa, mọi chuyện đều do bà tự chuốc lấy cả."
"Cô..." \- Hạ Vi Vi tức đến không nói nên lời.
Lục Đồng cười ngọt ngào, nhưng câu nói sau nụ cười đó lại khiến người ta lạnh toát cả sống lưng.
"Bà nên đắc tội với con gái rượu của bang chủ Lâm Long Đỉnh sẽ có kết quả gì. Còn cả cô nữa đó, Hà Thanh Trà ~"
Nói rồi cô quay lưng bước đi, cảm thấy vô cùng hài lòng với thành quả của mình, nhưng chỉ thấy hả dạ một nửa.
Hạ Vi Vi và Hà Thanh Trà thật sự đã bại rồi, nhưng đây chưa phải là kết quả tốt nhất cô muốn thấy. Hà Thanh Trà còn phải chịu quả báo nữa!
Hạ Vi Vi nghe câu nói đó xong, không đứng vững nữa, may mà có Hà Thanh Trà đỡ lấy bà ta.
"Mẹ à, mẹ sao vậy?"
"Cô có biết việc Lâm Nhĩ Tích là con gái bang chủ có ý nghĩa gì không?"
Hà Thanh Trà nuốt nước bọt. Tuy không hiểu tường tận, nhưng cô ta cũng hiểu ba chữ "con gái rượu" nghĩa là gì. Con gái cưng của một bang chủ, nhất định là thế lực rất lớn. Thế lực lớn mà còn vào tay người độc ác như Lâm Nhĩ Tích, cô còn đắc tội với cô ta, không phải sau này rất khó sống sao?\*
\*Lâm Nhĩ Tích belike: "Không khó sống đâu, vì tôi sẽ không để cô sống :\)\)"
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Ở phòng của Vũ Hạo.
Lâm Nhĩ Tích muốn vào phòng một cách "bình thường" nhưng không thể, Vũ Hạo dùng một bàn tay to lớn che kín hai mắt cô.
Vũ Hạo lo lắng: "Đi từ từ thôi, coi chừng té. Sắp vào đến giữa phòng rồi"
Lâm Nhĩ Tích lên tiếng bác bỏ: "Đối tác à, sát thủ có thể dùng tai