Lục Đồng nhếch mép, đôi mắt nổi lên cả gân máu: "Không có tật, sẽ không giật mình. Hà Thanh Trà, cô giết chị tôi thế nào, cô còn nhớ không?"
Hà Thanh Trà bịt kín hai tai, lắc đầu lia lịa như phát điên: "Tao không giết nó! Là nó, nó chỉ là một con người ở, lại dám đèo bồng quyến rũ người yêu của tao!"
Lục Đồng tức giận nắm cổ áo Hà Thanh Trà, răng nghiến ken két: "Ai là người yêu của cô? Ai quyến rũ người yêu của cô?
Để tôi nhắc cho cô nhớ, chị tôi dù chỉ là một người hầu nhưng vô cùng được Từ thiếu gia yêu thương.
Còn cô? Tiểu thư? Bạn học? Có bao giờ được anh ta để ý không? Rồi cô làm gì? Giết chị tôi, sau đó Từ thiếu gia cũng đi cưới người khác, có bén mảng đến cô không?
Cô bày mưu tính kế, giết chết chị tôi nhưng suy cho cùng cũng là một kẻ lót đường cho người khác đến vinh quang. Cả Phiến Tuyết Sương cũng vậy, cô tự nằm dưới đường cho cô ta dẫm đạp đi đến thành công"
Hà Thanh Trà, dù có trải qua bao nhiêu năm cô vẫn ngu như vậy!"
Hà Thanh Trà ứa nước mắt, không giữ được bình tĩnh hất tay Lục Đồng ra. Cô ta vò đầu bứt tóc, lại lùi sát về phía sau như kẻ điên.
"Tao hiểu rồi, tao hiểu rồi. Mày cũng như chị mày, đi làm người ở cho nhà giàu. Chị mày cướp người yêu tao, còn mày cướp chồng tao. Hai chị em mày đều là thứ tiện nhân"
Sau đó, trong đầu Hà Thanh Trà chạy ngược về những khúc phim của quá khứ. Mắt cô ta trợn tròng, nhìn qua nhìn lại xung quanh rồi dừng mắt ở chỗ Lục Đồng.
Lục Đồng chưa kịp phản ứng, Hà Thanh Trà đã vôi vồ tới như con thú hoang bóp cổ cô: "Lục Thiển, tại sao mày vẫn còn sống? Tại sao? Mày chết đi! Chết đi!"
Lục Đồng nhăn mặt vì khó thở, rồi nhanh chóng nhét thứ gì vào miệng Hà Thanh Trà.
Hà Thanh Trà đang phát điên, miệng hả to nên đã vô tình nuốt tọt thứ đó vào trong. Cô ta bỏ tay khỏi cổ Lục Đồng, ôm cổ mình ho lấy ho để.
"Mày...mày cho tao ăn cái gì?"
Lục Đồng đứng dậy, chỉnh trang lại y phục, dáng vẻ cao ngạo: "Thạch tín, loại vô cùng chất lượng"
"Cái gì?"
Lục Đồng nhếch mép: "Yên tâm, chưa có ai uống cái này mà không đau tới chết. Hà Thanh Trà, sau khi xuống đó rồi nhớ chào hỏi chị tôi cho đàng hoàng đó"
Cô nói rồi quay lưng bước đi, khuôn mặt lạnh tanh không bao giờ ngoảnh đầu vào phía trong nhà kho nữa.
Cô ngồi trên xe, móc trong túi tấm hình nhỏ đã ố vàng, nước mắt đua nhau lăn dài trên má.
"Thiển Thiển của em, thù của chị cuối cùng em cũng rửa được rồi"
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Cùng lúc đó, ở dinh thự Bạch Nhĩ.
Hà Bảo Dương nhục nhã không dám nhìn thẳng mặt Lâm Nhĩ Tích, chỉ biết cúi đầu nhìn xuống sàn.
"Ngẩng mặt lên, tôi muốn thấy ông lần cuối" \- Lâm Nhĩ Tích lạnh lùng ra lệnh.
Hà Bảo Dương ngẩng mặt lên, khóe mắt đỏ lòm: "Lần...lần cuối? Còn hai người kia, họ cũng..."
"Đi rồi"
Đối phương thở dài: "Vậy con định tiễn ba đi bằng cách nào?"
"Tôi không định tiễn ông"
"À...vậy..."
Lâm Nhĩ Tích thở dài một hơi, khuôn mặt phản phất nét buồn. Cô thuận tay ném xuống đất một tấm thẻ ATM vàng óng.
"Ba tỷ ông mua tôi về, bây giờ tôi trả lại cho ông. Dùng mấy đồng bạc lẻ này ra nước ngoài, cố sống hết quảng đời còn lại đi"
Hà Bảo Dương không tin vào tai và mắt mình, còn cố gặng hỏi Lâm Nhĩ Tích: "Con...tha cho ba sao?"