Xế chiều, ở Hoắc Bang.
Tên gác cổng hớt hải chạy vào: "Bang chủ, Chúng ta bị bao vây rồi!"
Hoắc Tam đang ngồi trên ghế uống trà, nghe câu nói đó xong liền phun hết những thứ trong miệng.
"Cái gì? Bọn Lâm Bang dám làm càng như vậy? Lâm Kỳ Tích không sợ và em gái hắn sẽ chết, còn dám đến bao vây chúng ta?"
"Không...không phải Lâm Bang, là sư tử đen ạ..."
Hoắc Tam lập tức đứng phốc dậy: "Trùm Macao?"
\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Trong sân Hoắc Bang.
"Ông trùm ra lệnh, ai muốn sống chỉ cần đưa tay chịu trói. Không thì đừng trách máu nhộm đỏ sân" \- Sâm \- người thuộc hạ thân cận của Vũ Hạo giơ súng trước mặt bọn người Hoắc Bang, lạnh lùng ra lệnh.
Không chỉ có ông ấy, tứ phía đều là đội ngũ tinh nhuệ được Đường Nhất Thủ đào tạo kĩ càng. Vì Vũ Hạo cần gấp nên ông đã cho hết 80% người lập tức sang đây.
Người thiểu năng cũng biết tìm cho mình một đường sống, đừng nói là bọn người Hoắc Bang. 1000 người thì hết 950 người chịu đầu hàng, số còn lại...c.hết tươi.
Khi Hoắc Tam vội vã chạy ra, máu đã đọng thành vũng dưới sân. Ông ta tức giận cầm cây súng định bắn Vũ Hạo, đột nhiên Lục Đồng từ sau lưng ông đâm ra, chụp khăn thuốc nhanh như chớp.
Đúng là Vũ Hạo đã không chọn lầm người. Lục Đồng không những giỏi trong việc dùng độc, mà dáng người cũng nhỏ nhắn, di chuyển nhanh lẹ và im lặng hơn đàn ông rất nhiều.
"Uỵch" \- Hoắc Tam tuổi cao sức yếu, không kịp phản ứng mà ngã sõng soài ra đất. Lục Đồng cười gian, dí ngòi súng vào đầu ông.
"Bang chủ của các người cũng ra nông nổi này rồi. Kháng cự có ích gì nữa?"
Lời nói của cô tác động vào bọn sát thủ trên lầu đang cầm súng chĩa xuống dưới. Bọn chúng nhìn nhau, tình thế này không biết nên ứng phó thế nào.
Những sát thủ này luôn trung thành với Hoắc Tam, dù có chết cũng không phản chủ.
Nhưng trung thành thì phải bảo vệ chủ. Bây giờ họ bắn Lục Đồng một viên, cô ta vẫn đủ sức giết Hoắc Tam cái một.
"..."
Sau một hồi suy nghĩ, bọn chúng gác súng lại, ngay hàng thẳng lối xuống sân.
Một tên sát thủ tinh nhuệ giơ cao hai tay: "Chúng tôi xin hàng. Đừng làm hại bang chủ"
Vũ Hạo nhếch môi, giọng lãnh đạm: "Được. Sâm, mang họ ra ngoài"
"Rõ"
Trong khi Sâm đi làm việc được giao, vài người khác ở lại trói chặt Hoắc Tam, còn cẩn thận kiểm tra khắp người ông ta, sợ lão cáo già lại giở trò.
Vũ Hạo vừa nhìn đồng hồ trên tay vừa nói: "Lục Đồng, có cách nào làm cho người ta đau đớn nhưng không chết không?"
"Có. Chỉ cần cho uống độc, giải kịp thời sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng"
"Được, vậy cho ông ta dùng đi"
"Rõ"
Nói là làm ngay, Lục Đồng móc ra trong túi một hộp thuốc nhỏ, lấy một viên nhét vào miệng Hoắc Tam, đổ nước lọc chảy ròng ròng.
Vừa lúc đó, Sâm cũng làm xong nhiệm vụ được giao. Ông hớt hải chạy vào: "Ông chủ, làm gì tiếp theo?"
"Mang Hoắc Tam theo chúng ta đến cảng Nhạc Thành. Còn nơi này...đốt đi" \- Vũ Hạo lạnh lùng ra lệnh.
"Rõ"
"..."
Không lâu sau khi bọn họ rời đi, Hoắc Bang đã nhanh chóng trở thành một đám cháy lớn. Vừa