Trên giường, đôi nam nữ thân trần như nhộng đắp chung một chiếc chăn. Không ai khác, là Vũ Hạo và Manh Thư Quỳnh.
Manh Thư Quỳnh nghe tiếng động, đưa tay dụi dụi mắt. Trước mặt cô ta là Lâm Nhĩ Tích, với máu ghen trong người sôi sục, toàn thân run lên vì tức.
Manh Thư Quỳnh giật mình liền ngồi dậy, lấy chăn che ngực, giả vờ tội nghiệp: "Là Vũ Hạo, anh ấy...anh ấy...hic"
Bỏ ngoài tai những lời giả tạo của Manh Thư Quỳnh, thứ Lâm Nhĩ Tích chú ý là Vũ Hạo. Tại sao khi nghe cô nói lớn tiếng như vậy anh vẫn trơ ra đó?
Không, sắc mặt của anh không ổn. Manh Thư Quỳnh, chắc chắn cô ta đã giở trò!
Vừa nghĩ thông, Lâm Nhĩ Tích đã lướt thật nhanh đến giường, giơ cao bàn tay.
"Bốp"
Manh Thư Quỳnh chưa kịp diễn kịch xong, đã ăn một cái tát. Lâm Nhĩ Tích không dừng lại ở đó, dùng một tay bóp chặt cổ đối phương.
Mắt cô trợn tròng: "Nói! Cô đã làm gì chồng tôi?"
Manh Thư Quỳnh lắc đầu lia lịa: "Không phải tôi ...là Vũ Hạo ép tôi lên giường với anh ấy"
"Bốp"
Lâm Nhĩ Tích thẳng thừng tát thêm một cái vào mặt Manh Thư Quỳnh khiến hai bên má cô ta đỏ ửng. Cô tức đến nghiến răng nghiến lợi:
"Chồng tôi bị gì còn chưa tỉnh lại, cô còn dám nói anh ấy ép cô?"
"Chưa tỉnh?" \- Manh Thư Quỳnh ngây người hỏi ngược lại, quay đầu sang bên cạnh nhìn người đàn ông đang nằm trên giường.
Mặt anh tái xanh như không còn giọt máu, cơ mặt thắt lại. Người bình thường cũng biết có chuyện không ổn.
Manh Thư Quỳnh cau mày, dùng hết sức giật tay Lâm Nhĩ Tích ra. Cô ta xoay người, chộp lấy cánh tay Vũ Hạo lay mạnh:
"Vũ Hạo! Vũ Hạo! Anh sao vậy? Tỉnh lại đi"
Lâm Nhĩ Tích tức giận xô Manh Thư Quỳnh sang một bên, lớn tiếng gọi vọng ra: ""A Trạch! Người đâu!"
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Mấy tiếng sau, ở bệnh viện thành phố.
Lâm Nhĩ Tích đi qua đi lại trước phòng cấp cứu, cơ mặt căng thẳng, vừa lo cho Vũ Hạo vừa liếc ngang liếc dọc cô gái ngồi trên ghế.
Cô thở dài một hơi lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng nói với Manh Thư Quỳnh: "Cô cũng thật to gan. Lúc Vũ Hạo ngất xỉu không đưa đi bệnh viện mà dàn cảnh chăn gối để lừa tôi"
Manh Thư Quỳnh co ro cúm rúm một góc, cố né tránh cái nhìn sắc bén và mấy lời răn đe của Lâm Nhĩ Tích.
"Tôi nói cho cô biết. Nếu Vũ Hạo có mệnh hệ gì thì cô chuẩn bị..."
"Lâm tiểu thư" \- Lâm Nhĩ Tích chưa nói xong, bác sĩ trong phòng đã bước ra cắt ngang.
Lâm Nhĩ Tích như quên đi chuyện vừa nói, quay đầu nhìn bác sĩ với vẻ mặt thành khẩn: "Bác sĩ, Vũ Hạo anh ấy sao rồi?"
"Hiện tại sức khỏe cũng khá ổn định. Còn chuyện trí nhớ của cậu ấy, tôi thấy cũng có biến chuyển tốt"
"Biến chuyển tốt?!" \- Cả Lâm Nhĩ Tích và Manh Thư Quỳnh cùng nói cùng một câu, có điều ngữ điệu của cả hai lại khác hoàn toàn.
Lâm Nhĩ Tích liếc nhẹ sang bên cạnh: "Thái độ của cô...có vẻ như không thích anh ấy nhớ lại?"
"Không, làm gì có chứ. Tôi rất vui" \- Manh Thư Quỳnh lắc đầu lia lịa, cố biện minh cho những mưu đồ bất chính của mình.
Lâm Nhĩ Tích hừ