Tư Vũ Đồng hít sâu một hơi, không ngừng đưa ra cổ vũ tâm lý cho bản thân: Đây là sư phụ, đây là lão đại, đây là ông chủ, không thể dễ dàng đắc tội được !!!
Cô mỉm cười nói: "Sư phụ à sự phụ, ngài cảm thấy nếu như em có loại tuyệt chiêu này, thì lại còn làm một người làm công ăn lương bình thường sao? Nếu như ngài còn hỏi như vậy nữa, em thật sự là hoài nghi chị là bậc thầy Versailles đấy."(*)
(*)Bậc thầy Versailles: một cách để ám chỉ giảm áp lực và tự tin cho thế hệ thanh niên trẻ đang cố gắng.
Lê Nguyệt Uẩn trả lời: "Bây giờ tôi phải khiến Linh Linh nhanh chóng trở thành kẻ có tiền, như vậy có thể quang minh chính đại mang em ấy về nhà được."
"Có ý gì?" Tư Vũ Đồng cả kinh, "Chị come out rồi?"
Lê Nguyệt Uẩn: "Ừ."
Tư Vũ Đồng bội phục nói: "Thiếu hiệp thật can đảm.
Nhưng mà hiện tại chị đang lo lắng Lê tổng bọn họ không chấp nhận sư nương sao?"
"Ừ."
"Hay là, chị có thể hỏi Sở Vũ Huân thử xem? Cô ấy không phải có rất nhiều biện pháp làm giàu không?" Tư Vũ Đồng kiến nghị nói, "Em thấy vòng bạn bè của cô ấy gần đây có phát triển mấy cái nghiệp vụ nữa đấy, chị để cô ấy dẫn dắt sư nương đi."
Lê Nguyệt Uẩn suy nghĩ một lát, nói: "Không được, những nghiệp vụ bày hàng quán của cô ấy chỉ kiếm được chút ít mà thôi, cũng không thể thật sự kiếm được đồng tiền lớn được."
"Vậy chỉ có thể mua vé số thôi." Tư Vũ Đồng bất đắc dĩ nói.
"Không đáng tin." Lê Nguyệt Uẩn đáng muốn cúp điện thoại, lại nghe Tư Vũ Đồng hỏi cô: "Tại sao lại gấp làm giàu như vậy a? Chị có thể từ từ được mà."
Lê Nguyệt Uẩn thở dài: "Ba tôi kêu tôi đi xem mắt."
Tư Vũ Đồng lập tức ngầm hiểu: "Chị bởi vì sư nương quá nghèo cho nên không chấp nhận chị yêu đương, cho nên Lê tổng hiện tại lại an bày cho chị đi xem mắt người khác sao? Mà dựa vào tính cách của Lê tổng, rất có thể là lựa chọn cho chị một đối tượng xem mắt có gia thế tương đương nhau?"
"Đúng."
Tư Vũ Đồng nhiều chuyện hỏi nữa: "Đối tượng xem mắt là ai thế ạ?"
Nói đến cái này, Lê Nguyệt Uẩn càng tâm phiền ý loạn: "Thiên kim của Bất động sản Vu Thị."
"Không thể nào?" Tư Vũ Đồng cả kinh, "Đang trong quá trình tiến hành hợp tác hạng mục với Vu tổng, thì sao có thể không biết xấu hổ mà cự tuyệt được? Hơn nữa em nghe nói mấy người trong công ty của ông ấy nói, Vu Tổng yêu con gái như sinh mạng, muốn cái gì thì cho cái đó, chuyện này thật sự là làm khó chị rồi."
"Không nói nữa, tôi sắp tới nhà rồi."
"À, đúng rồi, sư phụ nếu như có biện pháp nào phất lên nhanh chóng á, nhớ kỹ phải nói cho em biết trước một tiếng nha....Alo? Thời điểm quan trọng như vậy, đừng cúp điện thoại vậy chứ!"
----------------
Lê Nguyệt Uẩn đi đến giao lộ, tầm mắt đột nhiên lướt sang hướng bên cạnh, bước chân dừng lại một chút, xoay người đi vào.
Hơn mười phút sau, cô đẩy cửa phòng trọ ra, thấy Vu Tư Linh đang ngồi ở trước bàn, đôi tay thì ôm đầu, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào đồ ở trên bàn, nhíu mày một hồi lâu, lại lẩm bẩm một lúc lâu, hình như đang tự hỏi một chuyện nào đó rất quan trọng.
"Linh Linh." Lê Nguyệt Uẩn gọi một tiếng, "Chị về rồi."
Vu Tư Linh vui mừng mà nhìn cô một cái, đứng lên chạy tới ôm chặt lấy cô: "Em nhớ chị quá đi, cuối cùng chị cũng về rồi."
Tâm tình bực bội của Lê Nguyệt Uẩn trong nháy mắt đã biến mất, khóe miệng treo lên nụ cừi, ôn nhu mà vuốt ve lưng của nàng: "Ừ, chị cũng rất nhớ em."
"Chị không sao chứ?" Vu Tư Linh kéo cô xoay một vòng rồi quan sát tỉ mỉ, "Em không dám gọi cho chị, lúc sau thì thế nào vậy?"
"Chị không sao cả, em thì sao? Người nhà của em có làm khó dễ em hay không?" Lê Nguyệt Uẩn hỏi.
"Vẫn ổn vẫn ổn, tuy rằng nhất thời bọn họ khó tin được, nhưng cũng may là cũng đã chấp nhận sự thật là em come out rồi." Vu Tư Linh không đành lòng kể cho cô nghe chuyện xem mắt, nàng nhất định ở trước thời điểm đi xem mắt, thì phải đem mọi chuyện giải quyết cho xong!
Lê Nguyệt Uẩn lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: "Em không sao thì tốt rồi, ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi, chị thì sao?"
"Ừ, chị cũng ăn rồi." Lê Nguyệt Uẩn cho tay vào túi, "À đúng rồi, chị mua chút đồ."
Vu Tư Linh đã đi lên trước cô một bước, dẫn cô đến bên cạnh bàn, chỉ vào vé số ở trên mặt bàn, nói: "Nhìn này, em vừa nãy buồn chán nên mua hai tờ vé số, sau này mỗi ngày hai người chúng ta đều mua hai tờ đi, nói không chừng trúng thì sao."
Đây là biện pháp đầu tiên mà Vu Tư Linh đã suy nghi cặn kẽ thấu đáo nhất ——mua vé số.
Bất luận là trúng hay không trúng, mua trước rồi nói sau, sau đó tìm cơ hội lừa Lê Nguyệt Uẩn nói là trúng giải đặc biệt, nhét tiền vào trong tay của cô, vì thì thần không biết quỷ không hay rồi!
Lê Nguyệt Uẩn nhìn hai tờ vé số: "..."
Vu Tư Linh cầm hai tờ vé số lên, đưa lên ánh đèn nói: "Lỡ như vận may của chúng ta tốt mà trúng được giải đặc biệt thì sao, chị nói đúng không?"
Lê Nguyệt Uẩn: "Ừ..."
Vu Tư Linh ý cười rạng rỡ, quay đầu lại hỏi: "Đúng rồi, chị vừa mới nói chị mua gì thế?"
"À, chị mua cái này." Lê Nguyệt Uẩn từ trong túi lấy ra hai tờ vé số.
Bốn mắt nhìn nhau, nhìn nhau mà không nói gì.
Một lát sau, cả hai đều đồng thời bật cười thành tiếng.
"Không hổ là bọn mình, chỉ có bọn mình mới ăn ý như vậy!" Vu Tư Linh giơ ngón tay cái lên.
------------
Hôm sau, Vu Tư Linh lên lớp xong, tiếp tục đi học ké khóa học của Sở Vũ Huân, đối phương thấy nàng mất hồn mất vía, cầm cái xẻng múa qua: "Đi học phải chú tâm."
"À được rồi!" Vu Tư Linh ra sức múa may cái xẻng trong tay, chỉ là không cẩn thận dùng sức quá mạnh, cái xẻng tuột tay, trực tiếp bay đến lão sư đã đi ngang qua ở đối diện.
Nàng lập tức quăng cái chảo, nhìn về phía Sở Vũ Huân: "Đã dạy cậu đừng có dùng lực mạnh như vậy rồi mà."
Sở Vũ Huân trở tay liền cầm lấy cái chảo mà lắc lắc vài cái: "Lão sư, thầy xem cái này đi, nó vừa đen lại vừa lớn, giống y như thân hình của em vậy, thật sự là sắp dán vô lưng em luôn rồi."
Lão sư: "Hai người các em đi ra ngoài đứng phạt cho tôi"!
Vu Tư Linh mang kính râm đứng ở cửa, tuyt rằng học ké lâu vậy rồi, nhưng từ trước đến nay không ai trong lớp học biết gương mặt thật của nàng.
Sở Vũ Huân nhỏ giọng hỏi: "Cậu thật sự không dự định lấy kính xuống à?"
"Không lấy." Vu Tư Linh tỏ vẻ bản thân nhìn xa trông rộng, "Sang năm tôi có thể đi diễn được rồi, lỡ như bị người khác tốt giác lịch sử đen tối thì làm sao bây giờ?"
"Nhưng lúc cậu ngồi ở ven đường ăn cơm chiên tình yêu, sao không lo lắng một chút nào sẽ trở thành lịch sử đen tối của cậu chứ?" Sở Vũ Huân hỏi.
"Tướng ăn của tôi ưu nhã." Vu Tư Linh hất cằm lên một cách quý phái, đột nhiên nhìn cô một cái, "Đúng rồi, cậu biết kiếm tiền như vậy, mau dạy cho tôi có cách phất nhanh lên không?"
"Cậu còn cần phải phất nhanh?" Sở Vũ Huân trợn trắng mắt, "Tôi thấy cậu thuần túy chỉ muốn rắc muối lên con tim bất lực yếu ớt của tôi mà thôi, còn mang theo một ít thì là(*) nữa đấy."
(*)孜然 - Thì là: là một loại gia vị nhập khẩu, có nguồn gốc từ Ai Cập.
Vu Tư Linh: "Chẹp chẹp, tối nay ăn BBQ không?"
"Nhất định phải ăn." Sở Vũ Huân gật gật đầu, "Mau nói trọng điểm đi."
Vu Tư Linh nói: "Tôi muốn bạn gái của tôi phất nhanh, sau đó dẫn chị ấy đi gặp người nhà của tôi, như vậy lực cản trở sẽ nhỏ đi rất nhiều."
"Vậy tôi long trọng đề cử cho cậu một số nghiệp vụ gần đây nhất của tôi." Sở Vũ Huân mở sổ tay ra, "Livestream, tuyệt đối là nghề nghiệp phất