Quần chứng ăn dưa đều cùng ồ ạt vào tiền vào kênh livestream, chỉ thấy vị đứng đầu bảng tên là một vị đại lão(*) tên "8577", ngay cả ID cũng là do hệ thống tự cập nhật, thật sự đoán không ra thân phận.
(*)大佬 - Đại lão: là từ để chỉ người đứng đầu một nhóm hay tập đoàn, nói chung là người có một quyền lực nhất định nào đó, "ông trùm" một lĩnh vực nào đó (ví dụ như, một nhà kinh doanh giàu có và quyền lực), hay thủ lĩnh một nhóm băng cướp,...
Mà đứng ở vị trí thứ nhì rất quen thuốc, là ông chủ tương lai của ứng dụng"Quan khách đại Phỉ Phỉ", có rất nhiều át chủ bài! Lý Phỉ Phỉ này tuy rằng gia nghiệp là tạo kênh livestream, lại thường xuyên thưởng cho nhóm võng hồng giống như khen thưởng trong công việc, nhưng từ trước đến nay chưa từng có chưa hợp người mới thành lập kênh livestream lại được thưởng nhiều đến như vậy a!
Cho nên lai lịch của vị tân bá chủ này rốt cuộc là thế nào?!
Vu Tư Linh và Sở Vũ Huân nhìn số lượt người xem ồ ạt tiến vào không ngừng, kích động đến tột đỉnh, một đêm phất nhanh sắp thành hiện thực rồi!
Vu Tư Linh nhìn chằm chằm vào khu mưa đạn(*) đang tương tác qua lại lẫn nhau, phát hiện mọi người đều đang thảo luận thân phận của Lê Nguyệt Uẩn ——
(*)弹幕区 - Khu mưa đạn: Chỉ những bình luận phủ kín cả màn hình.
0903: [Người này cũng che kín quá đi? Rốt cuộc là nam hay nữ a?]
1205: [Là nữ, tay chân mảnh khảnh lại mềm mại, làn da còn trắng như thế, không phải là nữ, tôi chặt đầu bỏ]
0922: [Nhưng cho dù là nữ đi, mặt cũng nhìn không rõ, làm sao lại khiến cho hai vị đại lão điên cuồng quăng tiền như vậy]
0801: [Bởi vì kỹ thật đúng chỗ! Mấy người mau nhìn tư thế khuân gạch của cô ấy đi, soái khí tiêu sái cỡ nào chứ, người con gái này quá mạnh mẽ rồi]
0530: [Lần đầu tiên tôi thấy có người livestream không một tiếng động còn không thèm nhìn người khác, thật sự không dự định nói câu nào với mọi người sao?]
0515: [Không nói lời nào ngược lại không phải càng chân thật hơn sao? Đây mới là cuộc sống của người khuân gạch a, tuy rằng là livestream, nhưng người ta chỉ một lòng muốn khuân gạch mà thôi.]
0628: [Tôi xem một hồi, thế mà lại bị nữ công nhân cần mẫn này mê hoặc mất rồi, đây là mị lực của người nghiêm túc làm việc sao?]
0210: [Xã súc(*) không nói thôi, chứ họ thậm chí còn muốn làm biếng đấy.]
(*)Xã súc (社畜/ Shachiku): Là một thuật ngữ được dùng cho các nhân viên văn phòng tại Nhật Bản.
社 trong 會社 (Câu lạc bộ/ tập thể), 畜 trong 家畜 (Gia súc) có nghĩa là "Súc vật của công ty".
Từ ngữ này xuất hiện từ những năm 1990 và dần trở nên phổ biến tại Nhật Bản, sau đó lan rộng ra các nước trong khu vực Đông Á.
Xã súc dùng để chế giễu những người vì lợi ích của công ty mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân họ.
Từ việc ăn uống đến ngủ nghỉ đều rất qua loa, luôn sẵn sàng bán mạng vì công việc.
(Theo Baidu).
Cre: Google
1311: [Livestream này có chút thú vị đấy, bên cạnh cô ấy còn có một cô gái nhỏ đi theo kìa, động tác cũng vô cùng thuần thục đấy, cần chú ý kỹ mới nói được]
Vu Tư Linh tạm thời ẩn bình luận đi, sau đó dời tầm mắt dính chặt lên trên người của Lê Nguyệt Uẩn, thấy cô bận tới bận lui, lại có chút đau lòng.
Nàng đội mũ lưỡi trai lên, sau đó từ trong túi lấy ra khẩu trang và kính râm, sau khi mang lên hết, cầm lấy một bình nước đi vào trong công trường, đưa cho Lê Nguyệt Uẩn và Tư Vũ Đồng: "Mọi người nghỉ uống nước một chút đi."
Lê Nguyệt Uẩn cười nhận lấy, mở khẩu trang ra, ngửa đầu uống ngụm nước.
1989: [*Má nó*! Cái sườn mặt giết tôi chết mất!]
1990: [Chiếc cằm này quá đẹp rồi, tôi dường như biết tại sao cô ấy lại muốn che kín mít như vậy rồi, sợ gây thương nhớ cho người khác đây mà!]
1991: [Thời buổi này gặp được người không dựa vào sắc đẹp mà một hai chỉ dựa vào đôi tay của bản thân kiếm cơm, thật là quá khó rồi, vẫn là nhiệt liệt yêu thương mỹ nữ khuân gạch thôi, yêu yêu]
0628: [Nhà tôi có sổ hộ nghèo, mẹ già tám mươi, xin nhường cho tôi]
0530: [Có phải top Fans có thể hẹn mỹ nữ ăn một bữa cơm hay không vậy, có thể trông thấy gương mặt thật sự của cô ấy à?]
1311: [Ồ quao, một lời bừng tỉnh người trong mộng, tôi đi bắn hỏa tiễn đây]
0801: [Cô gái nhỏ ở bên cạnh khuân gạch kia cũng đẹp quá trời, các cô ấy rốt cuộc muốn thế nào mới có thể để lộ mặt đây! Một người dùng huyết thư (thư máu) để xin thấy toàn gương mặt!]
[Hai người huyết thư]
[Ba người huyết thư]
-------------
[Vạn người huyết thư ]
"Có mệt không?" Vu Tư Linh hỏi.
"Vẫn ổn." Lê Nguyệt Uẩn cười nhẹ.
Nhưng nội tâm cũng không phải nghĩ như thế, Mệt! Chết! Rồi! Được! Chưa!
Đây chính là đôi tay nghệ thuật gia của cô! Là đôi tay sống trong nhung lụa! Là đôi tay tuyệt vời làm bạn gái phải ngâm nga!
Nhưng hiện tại, nó chỉ dùng để khuân gạch, bám mùi hôi, bàn tay thon dài chưa bao giờ phải dính phải hạt bụi nhỏ nào cả.
Nói không chừng qua ngày hôm nay, tay của cô sẽ có vết chai, lòng bàn tay trở nên thô ráp không chừng, do đó dẫn đến nguy cơ ảnh hưởng tình cảm, Vu Tư Linh khóc la mà muốn chia tay cô.
"Chị làm sao vậy?" Vu Tư Linh thấy sắc mặt của cô ngày càng trắng bệch, hoảng sợ, dùng đôi tay ôm lấy mặt cô.
1996: [Ôi chao, đây là tay của ai vậy? Sao có thể ôm lấy mặt của mỹ nữ?!]
1999: [Tôi cũng muốn ôm a a a a]
0211: [Tay này về nhỏ lại vừa dày, hơn phân nửa là con gái, đều tản ra đi, không có dưa ăn đâu]
1997: [Không sai, là nữ, tuy rằng không có xuất hình trên ống kính, nhưng nghe giọng cũng nghe ra được, ngọt ngào quá đi!]
1966: Thanh khống(*) đã tử trận.
(*)声控 - Thanh khống: Chỉ những người mê giọng nói.
Vu Tư Linh lo lắng nói: "Có phải là mệt lắm không? Không lẽ bị cảm nắng rồi? Nghỉ ngơi trước đi."
"Chị không sao." Lê Nguyệt Uẩn nắm lấy cổ tay của nàng, tiến đến bên tai của nàng hỏi, "Chỉ là chị lo lắng, chị làm công việc này, em có còn thích chị không?"
"Tại sao lại hỏi vấn đề ngốc ngếch này?" Vu Tư Linh nghi hoặc không ngừng, "Vậy chẳng lẽ nếu như em tham gia cuộc thi người mẫu này không đoạt giải, thì chị sẽ không yêu em sao?"
"Sao lại thế." Lê Nguyệt Uẩn yên tâm, cong cong môi: "Em đi cùng chị tới đây một lát."
"Đi đâu a?" Vu Tư Linh mới vừa hỏi xong, cô liền nắm tay nàng đi về phía sau.
Ống kính chỉ có thể thấy bóng dáng của hai người, sau đó lại biến mất ở phía sau tòa nhà đang xây dựng dang dở.
1102: [Này này, cái người đột nhiên xuất hiện rồi ôm mặt người kia là ai thế kia?]
9901:[Mỹ nữ cùng mỹ nữ đều luôn sánh vai nhau, tôi đoán vị này cũng là một đại mỹ nữa!]
3021:[Hai người họ muốn làm gì đó?]
1187: [Lúc trước có xem một bộ phin, trên công trường có chỗ được bố trí đi tiểu, các cô ấy có phải là đi giải quyết hay không]
8686: [Mé, hết nói nổi]
7979: [Trong nháy mắt đánh mất hết cả lòng hiếu kỳ]
Vu Tư Linh tựa lưng vào vách tường ở chỗ cua rẽ, sau khi bị hung hăn hôn một trận, mới dùng đôi tây tự ôm lấy mặt của mình, hai má đều ửng đỏ đến choáng váng.
Lê Nguyệt Uẩn giơ tay lên xoa gương mặt của nàng, nhưng nháy mắt lại để lại mấy dấu tay dơ bẩn.
Lê Nguyệt Uẩn: "..."
Cô lại lau lau mấy lần, cứ lau, kết quả càng lau càng dơ: "..."
"Ha ha, không sao cả." Vu Tư Linh cười nói, nắm lấy tay cô, nhìn kỹ từng ngón một, từ từ mở trừng lớn mắt: "Chỗ này bị xây xát rồi!"
"Chắc là không cẩn thận bị cọ trúng thôi, không có cảm giác gì cả." Lê Nguyệt Uẩn thấy không sao mà nói, chỉ cần bạn gái không chê cô, cho dù cô bị gãy tay thì có sao chứ, nhưng tốt nhất vẫn là không nên gãy tay.
Vu Tư Linh rất cẩn thận mà vuốt ve vết thương, cúi đầu hôn lên mu bàn tay của cô, nói: "Hiệu quả livestream hôm nay lại rất tốt, nếu thêm mấy ngày nữa, thì chị sẽ trở nên có rất nhiều tiền."
"Hử, sao?" Lê Nguyệt Uẩn đột nhiên phản ứng lại: "Hiệu quả rất tốt là có ý gì?"
"Hiện tại số lượng người xem đã vượt qua trăm vạn." Vu Tư Linh giải thích nói.
Lê Nguyệt Uẩn: "!!!"
Cứu! Mạng!
"Tại sao lại như vậy?" Cô khó có thể tin được mà hỏi.
Vu Tư Linh trả lời: "Bởi vì có hai thổ hào cho chị rất rất nhiều tiền, mọi người đều đến xem náo nhiệt."
"..."Lê Nguyệt Uẩn thiếu chút nữa là ngất xỉu rồi.
Ngày phòng đêm phòng, trăm triệu lần