Lý mama được đưa đến bệnh viện.
Vu Tư Linh hốt hoảng, thuận miệng thăm dò một cô nhân viên ở bên cạnh: "Cho hỏi câu chuyện tình yêu giữa Lê Nguyệt Uẩn và người lao công mà các cô nói khi nãy, có thể kể tỉ mỉ một chút cho tôi nghe được không vậy?"
Cô nhân viên nhìn nàng một cái, thở một hơi thật dài.
Tuy rằng thiên kim Vu gia nghe nói tướng mạo khi lớn lên vô cùng xinh đẹp rung động lòng người, nhưng mà, Lý mama đã bầu bạn với các cô từ rất lâu rồi, nhặt rác cho các cô không phải là ngày một ngày hai nữa, nghiễm nhiên đã trở thành người trong gia đình.
Thử hỏi ngay tại thời điểm như này, mấy ai có thể vứt bỏ người nhà mà quay đầu đầu quân về phía phú nhị đại ác độc cơ chứ?!
Không, cô không phải là loại người như vậy! Từ nhỏ đã là bé ngoan của cờ đỏ năm sao (cờ Trung Quốc), học được những phẩm chất đạp đức tốt đẹp, cô tuyệt đối sẽ không thông đồng làm bậy!
"Xin lỗi cô, chuyện này tôi không thể nói cho..."
Đột nhiên bên cạnh có một đồng nghiệp từ đâu đó chui ra mà nói: "Để tôi kể cho cô nghe nè!"
Cô nhân viên: "???"
Cô nhân viên lập tức nói: "Chuyện này tôi không nói cho cô nghe thì còn có ai có thể nói cho cô nghe được chứ!"
Vài người tới vừa tranh vừa cướp mà kể một tràng ra, Vu Tư Linh rốt cuộc cũng đem cái tuồng ái hận tình thù quấn quyết si mê này mà nghe hiểu được đôi chút.
Sau khi Lê Nguyệt Uẩn tan làm, ở trong công ty dạo một vòng, mới ở trước khu vực trà nước tìm được Vu Tư Linh, tiến đến cầm tay nàng: "Buổi tối muốn ăn gì nào?"
Vu Tư Linh rút tay về, hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu liền sải bước mà bước tới đợi thang máy.
Lê Nguyệt Uẩn: "?"
"Các cô đang nói với em ấy gì rồi?" Lê Nguyệt Uẩn quay đầu hỏi lại nhóm nhân viên.
Ánh mắt mà nhóm nhân viên nhìn cô tựa hồ như đang nhìn một người gian xảo và một tra nữ, một người nhắc nhở nói: "Vu tiểu thư vào thang máy rồi."
Lê Nguyệt Uẩn vội vàng đuổi theo, cửa thang máy lại đóng lại sớm hơn một bước.
Cô thấy ánh mắt vào thời khắc cuối cùng của Vu Tư Linh, mặt không cảm xúc, trong ánh mắt không có cảm tình!
Ầm!
Đã xảy ra chuyện gì rồi!
------------------
Tư Vũ Đồng đứng trong thang máy thật cẩn thận là liếc mắt nhìn Vu Tư Linh ở bên cạnh một cái, nhỏ giọng nói: "Sư nương, có phải em đã biết chuyện giữa Lê tổng và Lý mama không?"
Vu Tư Linh trầm mặc mà gật đầu: "Em còn không biết rõ, sao chị ấy lại làm ba cái trò này với người lao công chứ?"
"Haiz, chúng tôi cũng không ngờ được." Tư Vũ Đồng thiên nhân giao chiến(*), ở giữa chính nghĩa là tiền đồ sau này cứ ngập ngừng không dứt khoát được, cuối cùng vẫn khuất phục dưới thế lực của cái ác, nói thay cho sư phụ: "Sư nương em cũng đừng nên tức giận quá, tuy sinh hoạt cá nhân của chị ấy hỗn loạn, quấy rối người lao công, nhưng chị ấy là một người tốt."
(*)天人交战 - Thiên nhân giao chiến: ám chỉ hai phần đối lập trong nội tâm con người, giống như thiên thần với ác quỷ, phần con với phần người.
Vu Tư Linh: "..."
Bầu không khí trong không gian eo hẹp bỗng nhiên yên tĩnh lạ kỳ.
Một cô gái ở bên cạnh hỏi: "Lê tổng nào vậy? Là vị Lê tổng ở dưới lầu chúng ta sao?"
Một người khác lại tiếp tục hỏi: "Yêu đương với người lao công sao?"
Tư Vũ Đồng: "..."
Cửa thang máy vừa mở ra, Vu Tư Linh và Tư Vũ Đồng liền xông ra.
Sau khi chào tạm biệt nhau, Vu Tư Linh liền đi đến bãi đỗ xe, Tư Vũ Đồng là một nhân viên lao động cho giai cấp tư bản quyết định chọn lựa đi xe bus.
Vu Tư Linh mới vừa ngồi vào trong xe, thì cửa xe bên cạnh vị trí phó lái đột nhiên có ai đó kéo ra, Lê Nguyệt Uẩn dứt khoát lưu loát mà ngồi vào trong.
Vu Tư Linh nhìn cô một cái, tức giận nói: "Chị đến làm gì?"
"Dù sao chị cũng phải hỏi cho rõ ràng tại sao em lại tức giận chứ." Lê Nguyệt Uẩn nghiêng người qua, nhìn chăm chú vào đôi mắt của nàng, "Bây giờ có thể nói cho chị biết được không? Rốt cuộc chị đã làm sai chuyện gì mà chọc giận em rồi?"
Vu Tư Linh quay đầu không nhìn cô, mắt thì nhìn về phía trước, cổ thì hất lên.
Không khí nghiêm túc như vậy, Lê Nguyệt Uẩn vẫn là không chịu được, duỗi tay ra chọc chọc vào gương mặt của nàng, cười một tiếng.
Vu Tư Linh tức giận mà nhìn cô một lần nữa, kết quả đã bị sắc đẹp của cô mê hoặc, sắc mặt cũng chuyển biến tốt hơn một chút, chất vấn nói: "Chuyện giữa chị và Lý mama là thế nào?"
"Thế nào là thế nào?" Lê Nguyệt Uẩn khó hiểu mà nhìn nàng.
"Chị còn giả bộ." Vu Tư Linh thấy dáng vẻ mờ mịt vô tội của cô, lại nghĩ đến vết thương trên mặt của Lý mama, thân tàn ma dại đến cỡ nào, liền giận sôi máu, "Không phải chị để mắt đến bà ấy sao?"
Lê Nguyệt Uẩn: "???"
Lê Nguyệt Uẩn nói: "Hôm nay em không nói rõ chuyện này, thì đừng hòng mong được xuống xe."
Vu Tư Linh không thể tưởng tượng mà nhìn cô: "Chị hung dữ với em? Chị muốn cãi nhau với em!"
"Chị không có." Lê Nguyệt Uẩn nói.
Vu Tư Linh ủy khuất uất ức mà nhìn cô, vừa vô tội vừa đáng thương mở to hai mắt.
Lê Nguyệt Uẩn sửng sốt, ôm lấy cái ót của nàng, ngậm lấy cánh môi của nàng: "Ừ, chị chỉ muốn khi dễ em thôi."
Vu Tư Linh ngơ ngẩn chớp mắt một cái, thầm nghĩ không thể để mặc kẻ này xâu xé, vì thế đảo khách thành chủ, ôm lấy đối phương cắn ngược trở lại.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Lê Nguyệt Uẩn mới đem tay nàng đặt trong áo của cô lấy ra, nhéo nhẹ cánh mũi của nàng: "Tiểu sắc quỷ."
"Ư...ư." Vu Tư Linh chưa đã thfm, ngo ngoe rục rịch lại muốn động thủ, chồm tới gần cánh môi của cô, "Về nhà không?"
"Được." Lê Nguyệt Uẩn trả lời, "À, tới nhà chị đi, nhà trọ cách âm không tốt lắm."
Nàng cũng không muốn lại bán phim với nhà cách vách nữa.
"Go go." Vu Tư Linh đột nhiên đẩy cô ra, lập tức khởi động xe.
Lê Nguyệt Uẩn phanh một tiếng ngã trở về trên ghế phó lái: "..."
Vu Tư Linh nhấn ga tăng tốc, tốc độ bảy mươi kilomet trên giờ, tâm tình là trong trạng thái cực độ.jpg
Ở trên đường đi, Lê Nguyệt Uẩn rốt cuộc mới biết rõ được nguyên nhân khiến cô tức giận, thì dở khóc dở cười.
"Căn bản không có chuyện đó mà." Lê Nguyệt Uẩn đỡ trán cười thành tiếng, "Người lao công mà chị nói là em."
"?" Vu Tư Linh kinh ngạc không thôi, "Tại sao là em? Chúng ta hình như chưa từng chơi qua loại quần áo này mà?"
"..." Lê Nguyệt Uẩn sợ bản thân sẽ cười đến biến dạng mặt, "Là ai ở trước mặt ba chị bò ra khỏi văn phòng?"
Vu Tư Linh lập tức trả lời: "Là em."
Lê Nguyệt Uẩn lại hỏi: "Cho nên em hy vọng chị sẽ nói với ba thế này sao, cô gái mới nãy bò ra ngoài kia chính là cô con dâu sắp bước vào nhà của ngài ạ?"
"Không hy vọng." Vu Tư Linh lắc đầu, lại dừng một chút, "Con dâu gì chứ? Rõ ràng là con rể!"
Mặt của Lê Nguyệt Uẩn hoàn toàn cười đến biến dạng, dùng dùm đôi tay che mặt lại, nói: "Cho nên chị mới gạt ba, nói cô gái mới bò ra ngoài khi nãy chính là người lao công a."
Vu Tư Linh: "À~ Có vẻ như người lao công cũng có thể được sắp xếp riêng cho tổng tài nhỉ."
Lê Nguyệt Uẩn: "Ha ha."
-----------------
Xe dừng lại ở bãi đỗ xe dưới