Cuộc đối thoại của hai người bỗng nhiên lâm vào trầm mặc.
Lê Nguyệt Uẩn nhịn không được mà đánh vỡ bầu không khí ngột ngạt: "Mẹ, mẹ rốt cuộc muốn nói gì vậy?"
Trương Tình Không oán hận mà liếc xéo cô một cái: "Đứa con khốn khiếp nhà con."
Lê Nguyệt Uẩn: "?" Con làm sao chứ?
"Nhanh chóng cắt đứt mấy mối quan hệ không sạch sẽ ở bên ngoài của con đi." Trương Tình Không không vui nói.
Vu Tư Linh quay đầu nhìn về phía Lê Nguyệt Uẩn: "Mối quan hệ không sạch sẽ?"
Lê Nguyệt Uẩn còn chưa kịp trả lời, thì nghe Trương Tình Không vỗ bàn một cái: "Đúng vậy, quan hệ không sạch sẽ, đặc biệt là loại người như cô đây."
Trái tim của Vu Tư Linh như bị trúng một mũi tên: "Vì, vì sao?"
"Cô còn mặt mũi để hỏi vì sao à?" Trương Tình Không đứng dậy, đi đến trước mặt nàng, khí tràng khiếp người.
Vu Tư Linh theo bản năng lui về phía sau vài bước, "Mẹ, mẹ khoan hãy nóng giận."
Trương Tình Không: "???"
Không biết xấu hổ! Ai cho phép cô gọi tôi là mẹ hả?
"Đừng gọi tôi là mẹ." Trương Tình Không đen mặt: "Tôi chỉ chấp nhận nha đầu Vu gia kia làm con dâu của tôi mà thôi, yêu ma quỷ quái như các cô nhanh chóng cút đi nhanh một chút."
Tinh thần của Vu Tư Linh chấn động: "Thật, thật vậy sao? Ngài thích nha đầu Vu gia kia sao?"
"Phí lời." Trương Tình Không mặt không cảm xúc nói, "Lê gia chúng ta tuy rằng không phải là gia đình cố chấp, cho phép bọn trẻ tự do yêu đương, nhưng quyết không cho loại người giúp việc Philippine không sạch sẽ như các cô hay thím lao công kia bước một bước vào cửa."
Vu Tư Linh cảm động đến rơi lệ.
Trương Tình Không thấy dưới kính râm của nàng chảy xuống một dòng nước mắt, trong lòng cả kinh, làm sao vẫn có cảm giác hổ thẹn, xem ra cô gái nhà biết ưu thế của Vu gia, mới trở nên tự ti rồi.
Vậy thì không gì có thể tốt hơn, để cô ta tự ti rồi từ bỏ, quả thực không cần phải phí công tốn sức.
"Cô có biết nha đầu nhà Vu gia tốt đẹp đến cỡ nào không?"
Lê Nguyệt Uẩn: "..."
Vu Tư Linh bừng tỉnh: "Con không biết a."
Trương Tình Không dự định không ngừng tạo áp lực cho nàng, để nàng hoàn toàn cảm giác bản thân hèn mọn mà tự rút lui!
Vì thế bà hung tợn nói: "Con bé kia vẻ ngoài có thể sánh với thiên tiên, giống như tiên nữ hạ phàm, tính cách lại phóng khoáng vui vẻ, ai gặp cũng đều khen con bé ngoan ngoãn, càng đừng nhắc đến bối cảnh gia đình hậu đãi của nó."
Vu Tư Linh yếu ớt nói: "Cô ấy thật sự tốt như vậy sao?"
"Cô không tin?" Trương Tình Không hỏi.
Vu Tư Linh lắc đầu: "Con không tin."
"Cô có tin tôi gọi điện kêu con bé lại đây, để cô tận mắt thấy rõ cái gì gọi là con dâu tốt trên thế gian này hay không?" Dứt lời, Trương Tình Không cầm lấy điện thoại giả bộ để gọi điện thoại, dư quang thì lén lút liếc mắt nhìn nàng một cái.
Lại thấy cô gái không biết liêm sỉ này không chút nào thản thốt, không chút nào khủng hoảng.
Vu Tư Linh đợi một lát, hỏi: "Bác ơi, bác biết số điện thoại của cô ấy sao?"
"Sao không biết." Trương Tình Không phản bác nói, cầm điện thoại tùy tiện nhấn nhấn vài số trên đó, "Đừng nói là số điện thoại, cho dù con bé có hóa thành tro, tôi cũng nhận ra được."
Lê Nguyệt Uẩn: "..."
Vu Tư Linh cười ha ha: "Vậy sao? Ha ha ha ha ha."
"Cô cười cái gì?" Trương Tình Không nghi hoặc mà nhìn nàng một cái.
"Không gì ạ, bác mau gọi điện đi ạ." Vu Tư Linh thúc giục nói.
Trương Tình Không nhàn nhạt mà liếc mắt nhìn điện thoại một cái, xoay người để điện thoại lên tai, nghiêm trang nói: "Alo? Tiểu Vu à, đang bận sao? À, đang ăn cơm à, vậy lát nữa bác gọi lại cho con nhé.
Đúng rồi, nói đến nhà bác chơi thì không được nuốt lời đâu đấy, bác sẽ nấu canh ngon cho con."
Cúp điện thoại, Trương Tình Không thong dong mà xoay người lại, nói với cô giúp việc Phillipine không biết liêm sỉ kia: "Thấy rồi chứ? Đây mới là con dâu ngoan ngoãn hiểu chuyện của tôi, tôi chỉ cho phép con bé bước vào nhà tôi, cô thì tính là......Này, tôi đang mắng cô đấy, tại sao cô cười đến điên dại như vậy? Có thể có chút cảm giác đang bị mắng được không? Cô như vậy là làm tôi rất mất mặt đấy."
"Thật ngại quá." Vu Tư Linh thật sự không nhịn được nữa, xoay người chạy vào phòng khóa cửa lại.
Một lát sau, trong phòng vang lên tiếng cười cực kỳ biến thái: "Há há há há há há cứu mạng!"
Trương Tình Không: "?"
"Cô ta sao vậy?" Trương Tình Không run rẩy mà chỉ ngón tay về hướng cửa phòng, "Chịu đả kích đến choáng váng rồi sao?"
Lê Nguyệt Uẩn xoa xoa giữa mày, khóe miệng cong lên, buồn cười nói "Mẹ, con cảm ơn mẹ nhé?"
Trương Tình Không ngữ khí không tốt nói: "Cảm ơn gì chứ? Mau đuổi đứa con gái này ra khỏi nhà cho mẹ, để cho người khác thấy thì ra thể thống gì nữa chứ.
Còn có nha đầu Vu gia kia, nếu các con ở bên nhau, thì nhanh chóng dẫn về nhà ra mắt, đừng ở bên ngoài dây dưa lung tung với tùm lum thứ người như vậy nữa."
"Vâng, bữa nào đó con sẽ dẫn em ấy về, sau đó đem tất cả mọi chuyện đều giải thích rõ ràng với mọi người, được chưa?" Lê Nguyệt Uẩn đẩy bà ra ngoài, "Còn nữa, tiền mà lão ba cất giấu không chỉ là một chỗ kia đâu."
"Cái gì? Ông ta còn giấu chỗ khác?" Trương Tình Không nổi giận: "Ở đâu?"
"Vậy thì con không rõ lắm, chỉ là đêm nay lão ba uống rượu về rồi, chẳng phải là rất thuận tiện để hỏi thăm sao?"
Lê Nguyệt Uẩn vừa dứt lời, Trương Tình Không liền vô cùng lo lắng mà mở cửa thang máy, trước khi đi còn buông ra một câu tàn nhẫn: "Mẹ về trước thu phục lão ta, quay về sẽ thu phục con đấy."
Sau khi tiễn Trương Tình Không về, Lê Nguyệt Uẩn mới trở vào nhà, thuận tiện khóa trái cửa, ai tới cũng không mở cửa!
"Linh Linh, ra đi em." Lê Nguyệt Uẩn ở trong phòng khách thu dọn đồ đạc.
Một lát sau, Vu Tư Linh mới mở cửa phòng ra, cười đến ngã trước ngã sau, ngã lên ghế sofa: "Quá là thú vị rồi, mẹ của chị giỡn thật vui mà."
Lê Nguyệt Uẩn cũng cười, sau khi thu dọn đồ đạc ở trên bàn sạch sẽ xong, ngồi xuống ở bên cạnh nàng, kéo kéo chiếc áo mùa thu ở bên ngoài của nàng: "Tìm ở đâu ra vậy?"
"Ở ngay bên cạnh ngăn tủ." Vu Tư Linh gối đầu lên đùi cô, "Làm em sợ muốn chết, cũng may em kịp lúc, mới có thể ngụy trang thành người giúp việc Philippine."
Lê Nguyệt Uẩn như suy tư gì đó rồi cười cười: "Em cho rằng thật sự lừa được mẹ chị sao?"
Vu Tư Linh bỗng cả kinh: "Không thể nào? Thế mà không gạt được bác ấy sao?"
"Nếu như gạt được, bà ấy cũng sẽ không làm trò trước mặt em lại còn khen nha đầu Vu gia với em đâu." Lê Nguyệt Uẩn vui vẻ nói.
"... Vu Tư Linh chớp mắt.
"Em nói mà, bác ấy nói cứ như thật vậy! Vậy bác ấy cho rằng em là người như thế nào?"
Lê Nguyệt Uẩn trả lời: "Chắc là cùng một loại với thím lao công chăng, một trong những cô gái có quan hệ không sạch sẽ với chị."
"..."Vu Tư Linh lo lắng nói: "Vậy không phải chị bị đồn đại vô căn cứ rồi sao? Trước đó lẽ ra chị có một người lao công, hiện tại lại bắt được một cô giúp việc Philippine sắc tình nữa chứ."
"Còn không phải sao, cho nên em muốn bù đắp cho chị thế nào đây?" Lê Nguyệt Uẩn xoắn xoắn lấy vài sợi tóc của nàng, cúi đầu hôn lên trái của nàng, chậm rãi dời xuống, hôn lên cánh mũi, rồi dừng ở trên cánh môi của nàng, ôn nhu lưu luyến mà ngậm lấy cánh môi ướt át đầy mê hoặc này, tựa như muốn thu hết tất cả cam lộ, làm sao cũng không đủ, chỉ muốn đòi hỏi nhiều hơn.
Âm thanh tách tách giữa những nụ hôn, không khí ngập tràn sắc tình, trái tim lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch lại.
Vu Tư Linh duỗi tay nắm lấy cánh tay của cô, theo lực độ mà đứng dậy dựa vào trên người của cô, nhỏ giọng nói: "Vậy em cởi chiếc áo ngoài này ra nha?"
Khóe miệng Lê Nguyệt Uẩn câu lên: "Được."
Hai người ở trong phòng khách làm hai trận, khi đang tính vào phòng ngủ nghỉ ngơi, Lê Nguyệt Uẩn nhận được điện thoại công việc, đến phòng sách gửi văn kiện cho đồng nghiệp, thì bỗng nhiên bắp đùi chợt bị đè nặng, Vu Tư Linh đã ngồi xuống đùi của cô.
Lê Nguyệt Uẩn vội vàng cúp điện thoại, dục vọng ở trong mắt vẫn còn chưa tan hết, một tay ôm lấy eo của nàng, một tay khác lại bắt đầu tác quai tác quái.
Mãi cho đến đêm khuya, hai người mới đi vào giấc ngủ.
Trong khi Vu Tư Linh nửa tỉnh nửa mơ, cảm giác được có ngón tay đang vuốt ve nhẹ nhàng gương mặt của mình, sự đụng chạm giống như đang sờ vào vật trân bảo vậy, vừa dịu dàng vừa trân trọng, rồi sau đó nghe được đối phương thấp giọng hỏi: "Linh Linh, dọn đến đây nha em."
Vu Tư Linh mơ mơ màng màng, gật đầu, liền tiếp tục ngủ.
Trong mắt Lê Nguyệt Uẩn hiện ra ý cười, lúc này mới thỏa mãn ôm nàng vào trong lòng rồi ngủ.
-------------------
Đáng tiếc, ngày hôm sau Vu Tư Linh liền không chịu thừa nhận.
"Chị đây là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đấy, ném đá xuống giếng.
Em mệt mỏi như vậy, chị thì khiến em nói ra hết sạch mật mã ngân hàng a." Vu Tư Linh nói, "Không được không được, em không dọn đến đây đâu."
"Tại sao?" Lê Nguyệt Uẩn đặt bữa sáng ở trên bàn, "Em không muốn sống cùng chị sao? Lúc trước chúng ta không phải ở chung với nhau sao?"
"Tình huống khi đó không giống nhau a." Vu Tư Linh uống lên ngụm sữa tươi, phân tích đạo lý một cách rõ ràng: "Lúc ấy chúng ta đều cho rằng đối phương đều nghèo khổ, cho nên mới đi ra ngoài thuê nhà.
Bây giờ tốt rồi, chị không thiếu tiền, em cũng không thiếu tiền, vậy tại sao em lại dọn đến nhà chị, mà không phải chị dọn đến nhà em chứ?"
Lê Nguyệt Uẩn nói: "Được a, vậy nhà em ở đâu, chị lập dọn đến."
"Nhà em ở..." Vu Tư Linh đột nhiên nghẹn họng.
Ngại quá đi, nàng còn chưa có nhà riêng của mình, vẫn luôn ở cùng với lão ba, nhưng không thể để A Lê ở cùng với lão ba được?
Không tiện lắm đâu a.
"Nhà của em còn chưa có mua, đợi khi nào em mua xong thì dọn đến vậy." Vu Tư Linh chột dạ nói.
"Được thôi." Lê Nguyệt Uẩn tất nhiên không để ý, dường như tùy tiện ở chỗ nào cũng được.
"Vậy căn nhà lúc trước em mua, có muốn dọn đến ở trước hay không?"
Đôi mắt của Vu Tư Linh ngó trái ngó phải.
"Em không muốn ở chung với chị sao?" Lê Nguyệt Uẩn nhất thời lộ ra cảm xúc ủy khuất, đặt bữa sáng qua một bên, dựa vào cạnh bàn, ai oán nói: "Chị đã sớm biết, Linh Linh quả nhiên không yêu chị, ghét bỏ chị hoa tàn ít bướm."
"Em nào có, chị không được vu khống em." Vu Tư Linh chạy nhanh đến trước mặt của cô, ngồi xổm xuống, vuốt ve mặt của cô: "Chị đừng giận mà, em chỉ là còn có chút sợ hãi thôi."
Lê Nguyệt Uẩn nắm lấy tay nàng, nhìn chăm chú vào nàng: "Em sợ cái gì?"
"Em cũng không biết...." Ngữ khí của Vu Tư Linh trùng xuống, "Gần đây nhiều chuyện xảy ra quá, em giống hư còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Hơn nữa gia trường hai bên đều biết chúng ta ở bên nhau, nếu như lúc này em dọn vào ở, có phải liền nghĩ rằng em quá dễ dãi hay không..."
Lê Nguyệt Uẩn trầm ngâm một lát, rồi nói: "Chị hiểu rồi, vậy chị cũng không ép buộc em nữa."
"Chị thật sự không tức giận?" Vu Tư Linh hỏi.
"Sao chị lại giận em được chứ." Lê Nguyệt Uẩn nhéo nhéo cánh mũi của nàng, "Nhanh ăn sáng thôi, ăn xong chị đưa em đến trường."
"Vâng."
--------------------------------
Sau khi xe dừng lại ở trước trường học, Vu Tư Linh cởi bỏ đai an toàn, nghiêng người qua hôn lên mặt Lê Nguyệt Uẩn một cái, đang chuẩn bị xuống xe, Lê Nguyệt Uẩn đột nhiên gọi nàng lại.
Lê Nguyệt Uẩn lấy ra một chìa khóa dự khóa, bỏ vào trong túi của nàng: "Đây là chìa khóa nhà chị, khi nào em muốn đến đều có thể."
"Vâng." Vu Tư Linh cười lắc lắc chìa khóa trong tay, "Cẩn thận em lúc nào cũng đến khám xét đấy."
Lê Nguyệt Uẩn mỉm cười nhìn nàng đi vào trường học, nhìn nàng cùng một đám bạn học trẻ tuổi gặp mặt chào hỏi nhau, nụ cười dần dần biến mất, không biết tại sao mà thở dài.
Là ép buộc thái quá sao? Hay là nói, đối phương muốn tự do chơi đùa thêm vài năm nữa?
---------------------
Vu Tư Linh không chú ý chiếc xe đã đậu ở bên ngoài một hồi lâu, nàng túm lại bạn học hỏi tin thăm tin tức: "Đoàn phim [Song sinh] thật sự tới trường tuyển chọn diễn viên sao?"
"Đúng vậy." Bạn học nói, "Tin tức trên diễn đàn tối hôm qua cậu không thấy sao? Hai ngày tới đạo diễn sẽ tới trường tuyển diễn viên nữ tuyến hai đấy."
Vu Tư Linh nhất thời mở bừng hai mắt: "Thật hay giả! A A A A! Nữ chính có phải là Quý lão sư không!?"
"Đúng vậy đúng vậy!" Bạn học cũng kích động lên, "Má ơi, không biết Qu ý lão sư có đến tham dự cuộc tuyển chọn không nữa, nhưng mà nếu như có thể cùng một đoàn phim với cô ấy, đừng nói là diễn viên tuyến hai, cho dù tuyến mười tám tớ cũng chịu nữa!"
Vu Tư Linh cố gắng kiềm chế tâm