Trời lúc về tối, sau khi Lê Nguyệt Uẩn tan làm, phát hiện không thấy Vu Tư Linh ở đâu cả, tìm khắp nơi cũng không thấy người đâu, liền hỏi Tư Vũ Đồng một tiếng: "Có thấy Linh Linh đâu không?"
"Em ấy không phải về rồi sao?" Tư Vũ Đồng ngạc nhiên nói, "Em ấy không nói với chị sao?"
"Trở về lúc nào?" Lê Nguyệt Uẩn hỏi.
Tư Vũ Đồng trả lời: "Thì lúc vừa mới dùng xong buổi trà chiều a, em ấy nói ba em ấy muốn đi xem mắt, nên quyết định về nhà giúp đỡ."
Lê Nguyệt Uẩn: "..."
Cũng không biết đã nhớ tới điều gì, Lê Nguyệt Uẩn đột nhiên ý vị thâm trường mà cười cười.
Đây chỉ là cái cớ mà thôi.
----------------
Vu Tư Linh mới bước vào cửa nhà, liền căn dặn nói: "Má Vương, chú Trương, thím Lý, nhanh nhanh nhanh, nhanh tới giúp con dọn dẹp phòng một chút!"
"Chuyện gì a, gấp như vậy?" Má Vương ở một bên luyện Thái Cực Quyền, "Gặp chuyện không hoảng, là tôn chỉ phục vụ của chúng ta."
"Bạn gái của con sắp tới nhà chơi rồi." Vu Tư Linh vừa trả lời vừa chạy lên trên lầu.
"Không hoảng không hoảng....Cái gì? What the F***? Bạn gái sắp tới?!" Má Vương chấn động, thu hồi quyền cước liền rượt tới, "Bạn gái cô đẹp không?"
"Đẹp gần chết!" Vu Tư Linh vọt vào trong phòng quần áo, "Má không phải đã gặp qua rồi sao?"
"Má làm gì mà gặp qua chứ." Má Vương nhặt tất vớ rơi xuống đất, "Nghe nói là kẻ có tiền thì phải."
"Lần trước ở tiệm nét, cô gái đi cùng với con đấy, chính là bạn gái của con." Vu Tư Linh nhanh chóng nhặt lên mấy bộ quần áo khác, bắt đầu gấp lại.
"Để cho má, cô đâu biết làm." Má Vương thong dong đứng bên cạnh cô, sau đó vô cùng kinh ngạc hỏi: "Vị mỹ nữ ở trong tiệm net kia?!"
"Đúng vậy." Vu Tư Linh lại đi đến một góc khác nhặt lên một đống quần áo, đặt ở trước mặt bà, đôi tay chống lên mặt bà, "Chính là chị ấy."
"ĐM!" Má Vương hoảng sợ vô cùng, không để ý đến bàn tay, đem áo sơ mi trực tiếp xé thành hai mảnh, "Má không chỉ không thèm nhìn cô ấy, hình như còn hung dữ với cô ấy!"
"Không sao, chị ấy rất dễ tính, không có giận chút nào đâu." Vu Tư Linh cười ha hả, chợt gương mặt trở nên nghiêm túc, "Nhưng con sẽ tức giận, tại sao má không để ý tới chị ấy, còn hung dữ với chị ấy? Hả?"
Má Vương nơm nớp lo sợ mà xếp quần áo, nói lảng sang chuyện khác: "Cô nhìn cô đi, cả ngày chỉ mua mấy thứ quần áo rách nát này..."
Vu Tư Linh: "...."
Rốt cuộc là ai ở trước mặt con xé nát quần áo bảo bối của con hả! Má xé quần áo của con, chê bạn gái của con, con với má không đội trời chung!
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng hét thất thanh "Một hai một hai".
Vu Tư Linh nhanh chóng chạy ra hành lang nhìn xuống dưới lầu, thì thấy chú Trương cùng với mấy người giúp việc khiêng một bồn hoa đi vào, ngạc nhiên nói: "Mọi người đang khiêng gì thế?"
Chú Trương ngẩng đầu lên, cười ha hả nói: "Tặng hoa cho hai đứa, có thể đặt ở trong nhà, rất đẹp."
"Hao gì a?" Vu Tư Linh nheo mắt lại nhìn kỹ một chút.
Mấy người chú Trương đứng ở trong phòng khách, ông cất cao âm lượng mà trả lời: "Hoa bách hợp ở dưới quê nở rồi, đặc biệt đưa tới đây tặng cho con đấy."
Vu Tư Linh: "..."Con thật sự cảm ơn chú!
Toàn bộ người giúp việc ở trong nhà đều được huy động, đến tối Vu Thiên Túng trở về nhà, phát hiện mọi người trong nhà đều đang rất bận rộn, ngạc nhiên nói: "Mấy người chuẩn bị ăn Tết sao?"
Vu Tư Linh đầu đội nón, mang tạp đề, cầm cây lau nhà múa may ở trong nhà từ trong phòng đi ra: "Ba."
"Bảo bối, con về rồi sao! Ba nhớ con sắp chết rồi!" Vu Thiên Túng hai ba bước chạy vọt lên lầu, phía sau còn có một bé Corgi chạy theo, bờ mông tròn to cân xứng lắc phải lắc trái, nửa ngày cũng bò không lên được mấy cái bậc thang, miệng ư ư kêu cứu.
Vu Thiên Túng lại quay trở lại ôm Bé Yêu, một lớn một nhỏ chạy vọt đến trước mặt Vu Tư Linh: "Sao không nói tiếng nào thì trở về rồi, hại ba không kịp chuẩn bị được chút nào cả."
"Ba không kịp chuẩn bị...?" Vu Tư Linh cười ha hả: "Đống đồ ăn vặt được tàng trữ ở trong phòng ba chính là chưa kịp chuẩn bị quăng đi à."
Vu Thiên Túng ngẩng đầu nhìn trời, vuốt vuốt đầu Bé Yêu, Bé Yêu lập tức âu âu mà kêu lên, hai con mắt đáng thương vô tội của cún yêu cứ chớp lên chớp xuống, chớp đến con tim của Vu Tư Linh đều mềm nhũn đi.
"Ai yo, nhanh để mẹ ôm một cái nào." Vu Tư Linh duỗi tay ôm cún yêu vào trong ngực, "Có nhớ mẹ hay không?"
Lão Trương đi đến, nhìn một nhà ba người hòa thuận vui vẻ, cất tiếng thở dài lấy tay gạt lệ nơi khóe mắt: "Xem gia đình nhà người ta kìa?"
--------------------
Lúc ăn cơm xong, Vu Tư Linh mới rảnh hỏi hỏi: "Ba, sao ba không nói cho con biết trước một tiếng gì cả, mà đã mời A Lê đến vào Tết Nguyên Đán rồi?"
Vu Thiên Túng ngẩn ra: "Ba mời? Rõ ràng là con bé nói muốn tới bái phỏng (viếng thăm) mà."
Vu Tư Linh: "?"
Vu Thiên Túng nói tiếp: "Ngày đó tụi ba có cuộc họp, sau khi tan họp, con bé dùng biểu cảm vô cùng đáng thương mà nhìn ba, nói Tết Nguyên Đán không có chỗ để đi, muốn đến nhà chúng ta làm khách, lại sợ ba sẽ cự tuyệt.
Đã thế ba có thể làm thế nào được bây giờ, đương nhiên là đồng ý với con bé rồi!"
Vu Tư Linh: "..."
Sau một lúc lâu, Vu Tư Linh đột nhiên cười thành tiếng: "Con mặc kệ thế nào, ngày mai ba nhất định phải biểu hiện tốt một chút, không thể để cho nhà của lão Vu chúng ta phải mất mặt đấy."
"Con còn không tin lão ba con sao?" Vu Thiên Túng tinh thần phấn chấn, "Yên tâm đi, ba nhất định sẽ trưng ra một bộ dáng của người ba vợ ưu tú nhất."
"Được vậy thì tốt." Nhưng Vu Tư Linh đối với lão ba của mình kỳ thật không có nửa điểm tin nổi, liền lặng lẽ căn dặn chú Trương, "Chú Trương, lão ba ngày mai nếu có biểu hiện khác thường, chú nhớ kỹ phải ra tay ngăn cản kịp thời."
"Không thành vấn đề, cứ để chú lo." Lão Trương mài dao soàn soạt.
--------------------
Sáng sớm ngày hôm sau, Vu Tư Linh thức thật sớm để rời giường trang điểm sửa soạn, mặt lên bộ quần áo đơn giản nhưng không kém phần thời thường, trang điểm nhẹ nhàng, nhất định là khiến cho người khác trông thấy là yêu thích ngay.
Vu Thiên Túng lúc đi ngang qua phòng của nàng, cười nói: "Bảo bối, đang trang điểm à?"
"Vâng, đẹp không ba?" Vu Tư Linh tự tin mà quay đầu lại, nháy nháy đôi mắt một cái quyến rũ về phía ông.
Vu Thiên Túng nói: "Ba lại nhìn không ra, ba cảm thấy bảo bối của ba không trang điểm mới là đẹp nhất."
Vu Tư Linh: "Dẹp."
Vu Thiên Túng: T^T
Lúc này lão Trương vừa đi tới, đứng ở trước cửa phòng mà khen tràng giang đại hải: "Làn da của Linh Linh hôm nay có sắc thái thật tốt, sắc mặt hồn nhuận có thần, quần áo phối hợp vừa khéo léo lại không mất đi phong cách, lại trông cách trang điểm hoàn mỹ kìa, quả thực là tiên nữ hóa thành a."
Vu Thiên Túng: "?" Lời nói giả dối phù hoa như vậy, có người