Thời gian thấm thoát thoi đưa, lại 3 tháng trôi qua.
Gió vẫn thôi, mây vẫn bay.
Tay trái của Cửu Thiên đang không ngừng lật, hắn vẫn đang nghiên cứu kỹ lưỡng “Kiếm pháp cơ bản.”
Trong lòng trống rỗng, không bạn không tôi, chỉ có kiếm pháp mới khiến lòng hắn biến đổi.
Bên ngoài, Hàn Liên sư huynh đang rượt theo Tiểu Hắc.
Hình như Tiểu Hắc lại trộm thứ gì đó của Hàn Liên sư huynh rồi.
Hàn Liên sư huynh tức giận, vừa chạy vừa hét: “Đứng lại đó.
Đừng có ép anh hầm chú mày.”
Tiểu Hắc như tia chớp đen, tốc độ nhanh tới kỳ lạ.
Có thể là vì nó đã ăn Tử Hoả Phần Thiên Tước, cũng có thể vì Chu Quả Nhân Sâm.
Dù sao Tiểu Hắc đang trưởng thành cực nhanh.
Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, nó đã to như một con chó sói, không thể tựa lên vai Dương Thiên nữa rồi.
Da trên người cũng trở nên đen và cứng như sắt.
Một quãng thời gian trước, Sở Trực sư huynh dẫn Tiểu Hắc lên núi một chuyến.
Sau khi quay về, Sở Trực sư huynh đã hết lời ca ngợi Tiểu Hắc, nói rằng khả năng bắt thú rừng của Tiểu Hắc xuất sắc tới mức nghịch thiên.
Chỉ cần nó gầm lên một tiếng, vài con dã thú cấp thấp liền rùng mình mà ngã lăn ra đất luôn.
Hôm đó cũng là ngày Sở Trực sư huynh thu hoạch được nhiều nhất, mọi người đã đánh chén một bừa thịnh soạn.
Nhất Thanh sư tôn cũng dành ra vài ngày để chỉ điểm Tiểu Hắc.
Không biết Nhất Thanh sư tôn đã dùng cách gì mà khiến Tiểu Hắc học được môn pháp tự mình tu luyện.
Mỗi tối, họ đều có thể nhìn thấy Tiểu Hắc ngồi trước cửa, ngũ tâm hướng lên trời và hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt y hệt như con người.
Tên của loại công pháp này rất bá đạo: Khiếu Thiên Thú Pháp.
Kể từ đó, Tiểu Hắc đều không ngừng mạnh lên, không thể kiểm soát nổi.
Đến thời điểm hiện tại, dù bọn Hàn Liên sư huynh có phát huy hết thân pháp cũng khó mà bắt được Tiểu Hắc.
Đương nhiên, những chuyện này đều không liên quan tới Cửu Thiên.
Hắn vẫn yên tĩnh nghiên cứu kiếm pháp cơ bản.
Có lúc thì luyện kiếm trong sân, có lúc thì ôm sách, ngồi trên một tảng đá trên núi suốt mấy ngày liền.
Gần như hắn không còn giao lưu với mấy vị sư huynh nữa.
Mấy tháng nay, số câu hắn đã nói với Hàn Liên sư huynh có thể đếm trên đầu ngón tay.
Đó là: “Hàn Liên sư huynh, huynh đừng trộm sách của đệ nữa có được không? Nếu huynh muốn đọc thì chúng ta cùng đọc là được.”
“Hàn Liên sư huynh, huynh đổ nước lên đầu đệ làm gì.”
“Hàn Liên sư huynh, đừng làm phiền đệ đọc sách nữa, có được không?”
“Hàn Liên sư huynh, đệ không muốn đọc sách mật của huynh.
Trong đó toàn là hình, lại còn cực kỳ thô tục.”
“Hàn Liên sư huynh, huynh đừng tưởng mình đổi sách của đệ với một quyển khác là đệ không biết.
Kiếm pháp cơ bản không thể vẽ hai con người cùng so kiếm, so mãi so mãi rồi lăn lên giường luôn.”
“Hàn Liên sư huynh…..”
Cửu Thiên rất bất lực.
Nhưng Hàn Liên sư huynh vẫn rất thích chọc ghẹo hắn.
Hàn Liên sư huynh hùng hồn nói: “Đệ cả ngày ôm sách như ông lão nhà ta vậy.
Chúng ta là võ giả, võ giả thì cần phải động tay động chân.
Đi, Cửu Thiên sư đệ, đệ cùng ta lên núi một chuyến.
Sau khi băng qua ngọn núi này, chúng ta có thể đến được Phiêu Miểu Viện.
Nghe nói Phiêu Miểu Viện có vài học viên nữ rất tài năng, có muốn đi với ta không, đệ hiểu mà….”
Đương nhiên hắn sẽ không đi cùng Hàn Liên sư huynh.
Kết quả, Sở Trực sư huynh, Sở Chính sư huynh đi cùng Hàn Liên sư huynh, khi trở về, cả ba đều bị đánh sưng mặt.
Nhất Thanh sư tôn hỏi ra mới biết, bọn họ bị sư tỷ của Phiêu Miểu Viện đập một trận.
Nhưng Cửu Thiên thật sự không hiểu.
Trong mắt hắn, ba