Trên mặt Mục Hoành thu lại nụ cười, nắm chặt tay lại, âm thanh răng rắc vang lên.
“Nếu cậu đã vội muốn chết, vậy tôi cho cậu toại nguyện.”
Mục Hoành cất bước đi lên, cơ bắp phình lên, đấm một quyền về phía Cửu Thiên.
Cú đấm mạnh mẽ thổi bay những viên đá nhỏ trên mặt đất, quyền mang theo tiếng gió, đánh thẳng vào mặt của Cửu Thiên.
Cửu Thiên đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy động tác của Mục Hoành quá chậm.
Khi cú đấm của Mục Hoành còn chưa đánh trúng hắn, Mục Hoành bỗng tung cước, ngay sau đó đá vào bụng của Mục Hoành.
Lực lượng khủng khiếp khiến Mục Hoành phát ra một tiếng rên, sau đó cả người giống như hồ lô lăn trên đất lăn đi mấy trượng.
Người bên người thấy vậy lập tức tắt tiếng cười, khóe miệng và đồng tử cùng nhau mở to, trợn mắt há hốc mồm.
Không hẹn mà giống nhau, gần như trong đầu tất cả mọi người đều hiện ra một câu.
Chuyện này sao có thể!
Mục Hoành nhếch nhác bò dậy, bước chân không vững, cơ thể lảo đảo.
Dấu chân đen trên người, Mục Hoành nhìn vừa sửng sốt vừa tức giận.
Sửng sốt là sức lực của Cửu Thiên tại sao lại lớn như vậy, tức giận là hắn ta vậy mà bị Cửu Thiên một cước đá lăn trên đất.
Biểu tình của Mục Hoành thay đổi, hắn cuối cùng đã trở nên nghiêm túc.
Phát ra một tiếng gầm, cả người giống như con gấu hoang trong núi lao về phía Cửu Thiên.
Cơ thể to lớn hiện ra khí thế Thái Sơn áp đỉnh.
Long Hổ Quyền!
Bước chân của Cửu Thiên hơi lùi lại, xoay người tung một cước đá xoáy.
Tốc độ, lực lượng, góc độ đều hoàn hảo.
Cơ thể lóe ánh sáng đỏ, Mục Hoành bị một cước đá trúng mặt.
Bụp một tiếng, Mục Hoành đập xuống mặt đất, nền gạch bị hắn ta đập một lỗ lõm xuống.
Cơ thể của Mục Hoành bị đập, giống như một vả đánh thật đau vào mặt của những người vừa cười nhạo kia.
Kinh sợ, đố kỵ, ngưỡng mộ, khó tin, mọi loại biểu cảm đều hiện ở trên mặt mọi người.
Đây là Cửu Thiên mà bọn họ biết sao?
Đây là Cửu Thiên mà bọn họ nói là phế vật sao?
Nếu Cửu Thiên mạnh như vậy cũng có thể bị gọi là phế vật, vậy bản thân bọn họ lại là cái gì?
Toàn trường im phăng phắc, chỉ còn lại âm thanh hít khí lạnh.
Hai cước đá gục một võ giả gần Luyện Thể cấp tám, thực lực cỡ này, bất cứ sự nghi ngờ nào đều là tự mình vả mặt.
Một đám người vừa rồi hò hét lợi hại nhất kia, không chỉ im bặt, hơn nữa đã chuẩn bị chạy trốn rồi.
Nếu Cửu Thiên muốn tìm bọn họ phiền phức, với thân phận của Cửu Thiên, với thực lực của Cửu Thiên, trừng trị bọn họ thật sự đơn giản giống như giẫm chết một con kiến.
Người mắng hăng hái nhất trước đó chính là kẻ nhát gan nhất.
Lúc này bọn họ mới nhớ tới lời đồn truyền ra của Nhà họ Cửu, mọi chuyện đều là thật.
Quả nhiên, Cửu Thiên đã không phải như trước, hắn không chỉ cởi bỏ cái danh phế vật, còn trở nên mạnh mẽ tới khó tin.
Bên dưới, Cửu Phong không quan tâm tới cảm nhận của người bên cạnh, phát ra tiếng cười đầu tiên.
Quả nhiên Cửu Thiên không làm ông ta thất vọng, chỉ dựa vào hai cước này đủ để chứng minh thực lực của Cửu Thiên ít nhất là từ Luyện Thể cấp tám trở lên.
Chưa đến nửa năm, từ Luyện Thể cấp ba đột phá tới Luyện Thể cấp tám, đây là tốc độ đáng sợ cỡ nào.
Cửu Phong kiêu ngạo ngẩng đầu, đây là con trai của ông ta, con trai Cửu