Cửu Thiên cau chặt mày, rốt cuộc cũng hiểu rõ sư phụ đang làm gì.
Nếu không phải vừa rồi sư phụ nhắc nhở hắn đừng nhúc nhích thì có lẽ lúc này hắn đã bị đối phương phát hiện ra.
Đợi thêm một lát, Ngô Tân mới tản đi công pháp thân dung thiên địa, cười nhìn về hướng một già một trẻ rời đi, Ngô Tân nói: “Đã lâu rồi không gặp võ giả Âm Dương Cảnh.
Không ngờ một nước Võ Đỉnh nho nhỏ cũng có cao thủ Âm Dương Cảnh.
Chỉ tiếc Âm Dương Cảnh của ông ta vẫn chưa hoàn thiện.”
Cửu Thiên nghe thấy giọng điệu của sư phụ Ngô Tân, có hơi kinh ngạc.
Nghe giống như sư phụ đã từng gặp qua rất nhiều cao thủ Âm Dương Cảnh.
Không nhịn được, Cửu Thiên liền hỏi: “Sư phụ, trước khi người bị thương, rốt cuộc là cao thủ cảnh giới gì vậy.
Linh Khí Sư sao?”
Ngô Tân nghe thấy Cửu Thiên hỏi thì hơi nhướng mày, nói: “Linh khí sư? Con xem thường người sư phụ này như vậy sao.
Có từng nghe qua Càn Khôn Cảnh chưa.”
Cửu Thiên há to miệng, Luyện khí sĩ cũng giống như võ giả, sau khi luyện ra nguyên khí cũng sẽ có năm đại cảnh giới, được phân thành luyện khí sĩ, luyện khí sư, linh khí sư, ngự khí sự, tiên khí sư.
Qua năm đại cảnh giới này mới tới Càn Khôn Cảnh, cũng mạnh giống như võ giả Âm Dương Cảnh.
Được người đời xưng là tôn giả Càn Khôn.
Ngô Tân hừ nhẹ một tiếng, khinh thường nói: “Khí sư Càn Khôn Cảnh đứng trước mặt ta cũng phải kêu một tiếng tiền bối đấy.”
Cửu Thiên lúc này dùng cả mũi và miệng để thở, hắn chưa bao giờ biết sư phụ của mình lại đỉnh đến như vậy.
Ngô Tân xua tay nói: “Hảo hán không nhắc tới chuyện anh dũng năm xưa.
Đây đều là chuyện của quá khứ, bây giờ ta e rằng cũng chỉ bằng linh khí sư mà thôi.”
Thở dài một tiếng, Ngô Tân nói: “Đi thôi, Cửu Thiên, chúng ta đuổi theo bọn họ.”
Cửu Thiên lên tiếng hỏi: “Đuổi theo bọn họ? Chúng ta cũng đi theo bọn họ để tìm bảo vật sao? Sư phụ, người chắc chắn chúng ta đi theo sau sẽ không bị gì chứ?”
Ngô Tân cười nói: “Nếu ông ta không thể phát hiện công pháp thân dung thiên địa của ta thì chúng ta vẫn có thể an toàn.
Ta cũng rất tò mò võ giả Âm Dương Cảnh chạy đến đây làm gì.
Không phải bọn họ nói đến tìm bảo vật sao? Chúng ta đi theo xem thử.
Nói không chừng còn nhặt được chút của hời.”
Cửu Thiên nhìn thấy bộ dạng tự tin của sư phụ, cũng gật đầu.
Nhưng trước mắt vẫn còn một vấn đề khác.
“Sư phụ, người chắc chúng ta có thể theo kịp không? Người ta biết thân hóa lưu quang đấy.”
Ngô Tân nói: “Yên tâm.
Nếu tới tìm bảo vật chắc chắn sẽ rất ít khi dùng thân hóa lưu quang.
Cho dù tốc độ của bọn họ nhanh thì cũng không hơn chúng ta nhiều đâu.
Hơn nữa, con phải luôn nhớ kỹ, luyện khí sĩ chúng ta, bên trong núi rừng, luôn luôn có nhiều thủ đoạn hơn võ giả.
Ví dụ Thảo Mộc Chi Kin.”
Nói xong, Ngô Tân khẽ câu ngón tay, Cửu Thiên liền nhìn thấy cỏ cây xung quanh giống như cảm nhận được gì đó, gập cả người theo ngón tay của Ngô Tân.
Cửu Thiên cũng thử dùng canh khí của mình biến hóa thành sức mạnh thuộc tính mộc, sau đó liền cảm nhận được cỏ cây trong phạm vi 50m đều nằm trong sự khống chế của hắn, như thể cỏ cây này đều trở thành đôi mắt của hắn.
Ngô Tân nhìn thấy Cửu Thiên có thể sử dụng sức mạnh hệ mộc không có vấn đề gì liền hài lòng gật đầu.
Điều này chứng tỏ Cửu Thiên đã dung hợp canh kình và nguyên khí thành canh khí rất hoàn hảo.
Nhắm mắt lại, Ngô Tân khẽ cảm nhận trong một lúc, sau đó chỉ về phía bên trái nói: “Đi thôi, bọn họ đi theo hướng này.”
Nói xong, Ngô Tân và Cửu Thiên bước nhanh vào trong rừng cây phía bên trái.
Đường đi gấp khúc lượn vòng,