Triệu Nam Thiên vừa ra cửa đã bị người chận lại.
Đối phương gào thét một tiếng, “Triệu Nam Thiên, anh đứng lại cho ông đây!”
Triệu Nam Thiên ngẩng đầu nhìn lên, dáng vẻ tiểu nhân đắc chí cần ăn đòn này không phải Tôn mập thì là ai?
Một đám bảo vệ theo đi lên.
Những người này đã sớm có chuẩn bị, trong tay đều cầm dụng cụ, vừa lên đã đứng tách ra vây anh vào giữa.
Xem tư thế, chỉ cần anh bước lên một bước bọn họ sẽ lập tức đè anh xuống đất.
Triệu Nam Thiên đoán được đối phương đến gây sự, cũng không có vẻ ngoài ý muốn quá nhiều, “Đội trưởng Tôn, anh làm vậy là có ý gì?”
Tôn mập trốn ở phía sau một người, hệt như tôm tép nhãi nhép, “Có ý gì? Tôi hoài nghi anh trộm cắp tài sản công ty, mau đi với tôi một chuyến, tới ký túc xá của anh điều tra một chút!”
Triệu Nam Thiên trào phúng nói, “Muốn gây sự cứ việc nói thẳng, lý do này cũng quá tệ đi?”
Đồng thời, trong lòng anh cũng hơi nghi hoặc một chút.
Loại tiểu nhân như Tôn mập vừa không rộng lượng, vừa cẩn thận dè dặt, nói trắng ra là nhát như chuột.
Ban nãy mình dạy dỗ đám người anh Năm bên ngoài vì muốn dọa tên Tôn mập này kinh sợ.
Thế nhưng anh không nghĩ tới vậy mà thằng này còn dám chạy tới đây trêu chọc mình.
Chẳng lẽ có người nào làm chỗ dựa cho anh ta?
Không biết vì sao, anh chợt nhớ tới cú điện thoại đến cục công an kia.
Điện thoại là Ngụy Bắc Minh gọi tới, giọng nói khàn khàn, chỉ một câu nói, chính là kêu anh đi đường cẩn thận một chút!
Tôn mập đắc chí đi lên trước nhỏ giọng nói, “Triệu Nam Thiên, chỉ bằng mày cũng muốn tranh phụ nữ với ông đây? Nếu không đái một vũng ra mà tự soi lại bản thân mình, một tên bảo vệ thối như mày cũng xứng với cô Mạnh sao?”
Triệu Nam Thiên quan sát đối phương một hồi, “Tôi không xứng với cô ấy chẳng lẽ tên đầu heo anh lại xứng?”
Tôn mập chỉ vào mũi Triệu Nam Thiên, “Mịa nó, dám mắng tao? Hôm nay mày nhất định phải chết!”
Đúng lúc này, Mạnh Nhã vội vàng đi ra.
Cô ta mới vừa định giải thích thay Triệu Nam Thiên hai câu đã bị Tôn mập ngắt lời, “Cô Mạnh, nếu như không phải có tật giật mình, anh ta sợ cái gì?”
Người buông lời đúng là Ngụy Bắc Minh thật.
Nếu có thể đuổi việc Triệu Nam Thiên, đồng thời đánh gãy một cánh tay của anh sẽ được thưởng ba trăm triệu.
Nếu đổi lại trước kia, anh ta thật không dám lấy.
Thế nhưng mới vừa rồi Triệu Nam Thiên đã đánh với đám người anh Năm một trận, cho dù anh lại có đánh hơn nữa cũng không phải người sắt, đúng không?
Là người thì phải có lúc mệt mỏi.
Tôn