Từ Minh lén giơ ba ngón tay lên, người ta có câu, trâu già gặm cỏ non, ngay cả loại phụ nữ này mà ông ta cũng không ngán?
Ông lão Vương giận đỏ mặt, quát to: “Nói năng kiểu gì đấy, tao là cha mày đấy!”
Hai người Triệu Nam Thiên hoá đá tại chỗ, mẹ nó, cái lượng thông tin này cũng quá lớn rồi!
Nếu như ông lão Vương thật sự có một đứa con gái, tại sao ông ta lại đến xem công trình giai đoạn ba.
Người phụ nữ lên tiếng nhạo báng: “Năm đó ông ở cùng với hồ ly tinh vui vẻ lắm mà, vứt bỏ hai mẹ con tôi, lúc đó ông có nghĩ đến ông là cha tôi không?”
Triệu Nam Thiên với Từ Minh liếc nhau, tất cả nghi hoặc trong lòng đều sáng tỏ, thì ra là cha con không hoà thuận.
Ông lão Vương dường như không biết là mình đang diễn trò cho người ngoài xem, “Đây là tổng giám đốc Vương của Xây dựng Tứ Hải, mấy người tự nói chuyện với nhau đi, tao không quan tâm.
”
Nói xong, ông ta ngồi xuống một bên uống rượu.
Người phụ nữ đứng yên, ôm lấy bả vai, không nói gì, hai người Triệu Nam Thiên ngây ngốc đứng ở đó, không khí có chút khó xử.
Thời gian cứ trôi qua như vậy.
Khoảng mười phút sau, người phụ nữ đột nhiên mở miệng “Cậu là Triệu Nam Thiên?”
Triệu Nam Thiên lễ phép gật đầu, “Chào chị, tổng giám đốc Vương.
”
“Không cần khách khí như vậy, tôi tên là Vương Như Nguyệt, anh cứ gọi tên của tôi là được.
” Cô ta nhìn chằm chằm Triệu Nam Thiên một cách hứng thú.
Tuy rằng lúc nãy có xảy ra cãi vã với ông lão Vương nhưng cô ta đã âm thầm quan sát hai người trước mắt.
Từ Minh thì khỏi nói, một nhân vật nhỏ không đáng nhắc đến, chắc chắn là người hầu.
Nhưng mà Triệu Nam Thiên, cha đã từng nhắc qua, là bảo vệ tiểu khu, có chút thú vị.
Thái độ không kiêu ngạo không nịnh nọt, không sợ vinh nhục.
Vương Như Nguyệt dần dần cảm thấy hứng thú với anh ta, quan sát cũng cẩn thận hơn,