Dì Đào cũng cười lạnh một tiếng, đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, năm đó khi nhà họ Tô đang lúc vinh quang nhất, xử lý mấy chuyện này còn cần bà ta tự ra tay hay sao?
Cho dù là bất kỳ người nào trong nhà, thì có ai ở Đông Châu nào không nể mặt vài phần chứ?
Bây giờ thì hay rồi, bà ta tự đến đón người, vậy mà còn bị một bảo vệ cỏn con truy hỏi.
Thật là càng nghĩ càng tức!
Nhưng bà ta cũng không có cách nào, nhà họ Tô bây giờ không còn được như năm đó nữa.
Đặc biệt là ông chủ bí ẩn đằng sau Hoàng Đình, không phải dễ chọc vào, chỉ trong ba năm ngắn ngủi có thể khiến Hoàng Đình trở thành hội lớn nhất Đông Châu này, một nhân vật như vậy, nếu không phải bà ta đã đồng ý với Tô Mục Tuyết thì thật sự cũng chẳng muốn dây vào.
Không phải là không thể đắc tội, mà là chỉ vì một tên bảo vệ nho nhỏ như Triệu Nam Thiên mà gây chuyện với loại người này? Thật sự không cần thiết.
Rất nhanh, đoàn xe đã dừng lại trước cửa hội, một người đàn ông mặc đường trang màu đen tự ra cửa nghênh đón.
Trần Quân chủ động mở cửa: “Bà chủ, bước cẩn thận.
”
Dì Đào gật đầu, Trần Quân đã theo bà ta nhiều năm, cũng là thân tín duy nhất đi theo bà ta từ nhà mẹ đẻ, cũng là người duy nhất mà bà ta tin cậy.
Nếu không phải có anh ta ở đây, loại đầm rồng hang hổ như hội Hoàng Đình này, bà ta không không dám tự mình đi vào như vậy.
Địa bàn của đàn ông, phụ nữ bước vào sẽ chịu thiệt, dù nàng mạnh mẽ khí phách đến mức nào, rốt cuộc vẫn là một người phụ nữ.
Dì Đào ngẩng đầu nhìn lại, vị tổng giám đốc Vương trong truyền thuyết vóc dáng không cao, vóc người hơi đậm, mang mắt kính gọng vàng, mang dáng dấp con buôn khôn khéo, nhìn thế nào cũng không giống như một nhân vật tàn nhẫn.
Có điều bà ta ở thương trường ngang dọc