Trong khoảnh khắc cửa mở, một đống mùi phức tạp bay ra từ bên trong, có mùi máu tanh nhàn nhạt, có mùi cồn dày đặc, còn có chen lẫn trong đó mùi thối.
Bà ta nhíu nhíu mày, ngẩng đầu lên nhìn, người đi ra chính là Triệu Nam Thiên!
Quần áo trên người rách mấy chỗ, trên quần áo dính đầy vết máu, này còn chưa tính, trên mặt còn bầm tím mấy chỗ, chỗ trán còn có vết máu chảy xuống, trông thảm thương như chó mất chủ.
Không chờ anh tới gần, dì Đào còn ngửi được một luồng rất dày đặc mùi nước tiểu khai.
Không cần Triệu Nam Thiên mở miệng, bà ta tự mình sắp xếp lại hình ảnh vừa nãy trong não, nhất định là bị người ta dạy dỗ một trận nên thân, sợ đến mức không nói được, không những thế còn phải dập đầu nhận sai, sau đó mới được người ta thả ra.
Dì Đào càng nghĩ càng buồn bực, loại oắt con vô dụng này, nhìn một lúc đã thấy ghét bỏ, buồn nôn, nếu thật sự xây dựng mối quan hệ với nhà họ Tô, chi bằng lấy đao giết bà đi cho xong!
Vì loại này oắt con vô dụng này, lại khiến bà ta phải lá mặt lá trái cùng với loại người như Vương Triều Khải?
Có điều dì Đào ngẫm lại cũng bình thường trở lại, dù sao Tô Mục Tuyết đã hứa rằng chỉ cần chuyện ngày hôm nay giải quyết xong cô sẽ kết thúc quan hệ với người bảo vệ.
Nghĩ đến đây, bà ta thiếu kiên nhẫn khiển trách một câu: “Rác rưởi, chỉ biết gây phiền toái!”
Vương Triều Khải cũng theo hư tình giả ý khách sáo: “Dì Đào, tên nhóc đó trẻ tuổi nóng tính, không trách cậu ấy! Bà yên tâm, ngày hôm nay tôi nhất định phải cố gắng giáo huấn đám nhóc con này, cái gì mà ân oán chứ? Đánh người ta thành như vậy, quả thực quá vô pháp vô thiên!”
Dứt tiếng, anh ta nhìn về phía Triệu Nam Thiên: “Như thế nào, không có sao chứ ? Đều là người một nhà, cấp dưới không biết nặng nhẹ, để cậu chịu ủy khuất rồi.
”
Triệu Nam Thiên còn ở trong trạng thái đờ đẫn, vừa nãy anh ở bên trong nghe thấy có người tông cửa, tưởng đối phương có người đến giúp, kết quả mở cửa