Một Triệu Nam Thiên nho nhỏ thì đương nhiên anh ta sẽ không quan tâm, cho dù có thể đánh nhau thì đã sao? Toàn bộ bảo vệ của Hoàng Đình cùng nhau xông đến, anh lại chẳng phải là thần chiến tranh, còn chẳng phải sẽ ngã xuống như thường sao!
Nhưng mấu chốt là thái độ của nhà họ Tô, hay nói đúng hơn là thái độ của dì Đào!
Vương Triều Khải cũng không kiêng dè nhà họ Tô, nếu không thì cũng sẽ không ngầm đồng ý để chuyện này xảy ra, anh ta chỉ là không muốn bởi vì chuyện này mà trở mặt với dì Đào.
Anh ta thậm chí còn đang nghĩ xem làm sao mới có thể thu hoạch được lợi ích lớn nhất từ trong chuyện này?
Vào lúc Vương Triều Khải từ trong phòng khách trở ra, sắc mặt rõ ràng đã trở nên khó coi.
Dì Đào không hiểu cho lắm, rất nhanh bà ta đã nhìn thấy có người từ trong phòng được lần lượt đưa ra ngoài.
Nếu như nói Triệu Nam Thiên rất chật vật, thì kết quả của những tên này quả thực có thể dùng từ thê thảm để hình dung.
Hầu như toàn thân đều bị thương, có cục u bầm tím, có vết thương bị rạch mở, rõ ràng còn có mấy người bị người ta dùng bình rượu đập vỡ đầu.
Trong đó có một người thảm nhất, không chỉ bị người khác bẻ gãy cánh tay mà ngay cả xương sườn cũng gãy mất không biết bao nhiêu cái.
Dù là có định lực như dì Đào cũng không nhịn được lộ rõ vẻ kinh ngạc trên mặt, chẳng lẽ tất cả những cái này đều là do Triệu Nam Thiên làm?
Một người đánh với bảy tám bảo vệ của hội Hoàng Đình?
Dì Đào không hiểu các khúc mắc trong đó, theo bản năng nhìn về phía Trần Quân đằng sau lưng.
Trần Quân lắc đầu, lộ ra một biểu cảm nghiêm nghị.
Dì Đào xem hiểu ý của anh ta, anh ta cũng có thể làm được, nhưng tuyệt đối sẽ không dễ dàng giống như Triệu Nam Thiên.
Bởi vì dì