Nếu như là thật, vậy thì dù cho ông chủ hội Hoàng Đình này có lai lịch thế nào, chuyện lộn xộn ngày hôm nay chắc chắn sẽ được sửa lại!
Ngay khi mọi người đang sững sờ, cửa xe mở ra, một người đàn ông cao lớn thô kệch từ trong xe bước ra.
Tô Mục Tuyết vừa nhìn đã nhận ra người này, chính là Hùng Phi.
Sau khi xuống xe, anh ta trực tiếp hỏi: “Nơi này lời nói của ai có tác dụng?”
Người cảnh sát dẫn đội bước tới, chưa kịp mở miệng đã bị anh ta choàng tay qua vai.
Cả hai sánh bước cùng nhau đến chỗ cách đó không xa, khi bọn họ trở về thì mọi chuyện lại xoay chuyển một cách bất ngờ.
Cảnh sát dẫn đội không nhiều lời, dẫn người thong thả mà rời đi, toàn bộ quá trình không nói một câu nào.
Dì Đào sững sờ, bà ta kinh ngạc nhìn Hùng Phi, trong lòng cũng thầm đoán thân phận của đối phương.
Theo suy đoán của bà ta, lai lịch của người đàn ông này chắc chắn phải khiến người khác kinh ngạc, nếu không, tuyệt đối không thể nào khiến người của cục thành phố Đông Châu rời đi chỉ bằng vài lời nói.
Vương Triều Khải bên kia cũng mới hồi thần lại, ngu ngốc hỏi một câu: “Anh cảnh sát à, sao mọi người lại đi rồi thế? Đây…”
Còn chưa nói xong, anh ta đã bị đạp một đạp từ phía sau.
Ngã sấp xuống, vết thương trên má nó lại nứt ra.
Vẻ mặt Vương Triều Khải hầm hầm, bắt đầu chửi thề muốn ra tay: “Con mẹ nó đứa nào…”
Người đàn ông kéo cổ áo của anh ta qua: “Chửi mẹ ai đấy? Mày còn dám nói nửa lời thô tục nữa thử xem? Có tin hay không tao đập nát cái hội cức chó này của mày?”
Anh ta còn muốn mở miệng, nhưng lại bị câu nói tiếp theo Hùng Phi chặn miệng: “Nói với tên ngốc Hạ Đông Trung kia, nếu như anh ta không phục, bảo anh ta đến tìm tôi giải quyết, nếu như còn dám lén lút bày trò, tôi trói em gái anh ta!”
Vương Triều Khải rùng mình sợ hãi gật đầu, bị dọa cho câm như hến.
Mặc dù anh ta không biết thân phận của đối phương,