Tô Mục Tuyết chỉ anh: “Về nhà? Cả người anh toàn vết thương, không xử lý qua mà đã về nhà sao?”
Nói xong cô cũng không để ý đến ý kiến của Triệu Nam Thiên liền kéo người lên xe.
Triệu Nam Thiên cũng hết cách, anh gọi cả Từ Minh và Tiểu Ngũ, mấy người cùng đi thẳng đến bệnh viện Đông Châu.
Dì Đào đứng theo dõi toàn bộ quá trình, bà ta không thể chen vào một câu nào, như thể đã hoàn toàn thành một người ngoài cuộc.
Về phần Triệu Nam Thiên, tuy rằng bà ta không muốn nhưng không thừa nhận cũng không được, sự việc ngày hôm nay nếu không có Triệu Nam Thiên thì còn không biết bao giờ mới giải quyết xong.
Bà ta không muốn thừa nhận phần ân tình này, theo bản năng đi về phía Hùng Phi, kết quả người ta căn bản không hề quan tâm đến bà ta.
Trước khi đóng cửa xe Hùng Phi còn để lại một câu: “Nói với tên họ Hạ kia, ghi món nợ này cho tôi, dám gây phiền phức cho anh em của tôi nữa thì ngày mai tôi lại đến đập thêm một lần!”
“Nói cho anh ta biết, ông đây họ Hùng! Không phục thì bảo anh ta tới tìm tôi!”
Về phần dì Đào, từ đầu tới cuối anh ta cũng chưa hề liếc mắt nhìn lấy một lần.
Không phải không có cái gì để nói mà là anh ta thấy ấm ức thay cho Triệu Nam Thiên.
Anh ta thật sự muốn hỏi dì Đào một câu, nhà họ Tô chẳng phải chỉ có vài cái đồng tiền dơ bẩn thôi sao, ra vẻ ghê gớm làm gì?
Anh Thiên nhà tôi có gì không xứng với Tô Mục Tuyết ?
Nhưng nhớ tới lời dặn của Triệu Nam Thiên anh ta lại nhịn xuống.
Trong lòng còn đang thầm oán, con mẹ nó, sớm muộn gì cũng có một ngày nhà họ Tô các người sẽ phải hối hận!
Trên đường trở về dì Đào vẫn còn thắc mắc: “Trần Quân, cậu có biết