Tô Mục Tuyết mỉm cười rồi nói: “Anh căng thẳng gì chứ? Em cũng đâu nói gì, lẽ nào em còn có thể ngăn cản anh xã giao thông thường sao?”
Triệu Nam Thiên vừa để ý đường đi vừa nói: “Vậy em có ý gì?”
Tô Mục Tuyết nhẹ nhàng nói: “Sau này em sẽ để chiếc xe này ở nhà, anh cứ tùy ý dùng.
”
“Vậy còn em?”
Triệu Nam Thiên ngây ra, trước đây Tô Mục Tuyết đã từng nói một lần, cô nói sẽ đưa chìa khóa dự phòng cho anh, xe để ở trong nhà, anh cứ tùy ý lái.
Nhưng nghe ý của cô bây giờ là muốn để xe lại cho anh.
Nhưng là vì quan tâm hay là vì sợ anh lại tiếp xúc với Mạnh Nhã?
Tô Mục Tuyết viện cớ nói: “Em sẽ ngồi xe của công ty, ngày ngày đi làm đều bị kẹt xe nên em cũng lười lái xe.
”
Triệu Nam Thiên không nói gì, theo ý của anh thì anh không muốn đồng ý.
Hiện tại anh sống ở nhà Tô Mục Tuyết, bây giờ lại còn đi xe của Tô Mục Tuyết nữa, mặc dù người ngoài không nói gì nhưng bản thân anh không thể không suy nghĩ, cứ tiếp tục bám váy cô như thế thì có khác gì một thằng ở rể đâu.
Nhưng Triệu Nam Thiên lại không thể lên tiếng từ chối, dù sao thì quan hệ của hai người họ cũng mới vừa trở lại bình thường.
Anh ngẫm nghĩ trong lòng, cứ tạm đi chiếc xe này trước, đợi sau này tiền bạc rủng rỉnh thì mua một chiếc xe second hand là được rồi.
Sau một lúc nói chuyện phím thì cuối cùng hai người họ cũng đã đến cổng bệnh viện vào khoảng bốn giờ.
Tô Mục Tuyết xuống xe trước, định mua chút trái cây và sản phẩm dinh dưỡng.
Theo ý của Triệu Nam Thiên thì có thể mua ít trái cây còn sản phẩm dinh dưỡng thì không cần.
Vì nó không thực tế, hơn nữa giá lại đắt, mẹ cũng chưa chắc dùng đến, tám chín phần là sẽ đem đi cất, đợi đến dịp lễ tết lại đem ra làm quà tặng.
Nhưng Tô Mục Tuyết không đồng ý, cô