Chẳng trách Tô Mục Tuyết thà đắc tội nhà họ Ngụy cũng muốn lựa chọn Triệu Nam Thiên này, đúng là anh có chỗ xứng đáng, tối thiểu cũng không phải loại điểm nào cũng không ổn như bề ngoài!
Ngay lúc Ngụy Bắc Minh không biết làm sao, bà Ngụy đã khôi phục bình tĩnh.
Bà ta mở miệng cười, “Cậu Triệu, cố làm ra vẻ không có tác dụng gì, cậu không dám làm gì tôi.
Thay vì cứ tiếp tục căng thẳng như vậy, không bằng mọi người tĩnh tâm lại từ từ nói chuyện.
Cậu cảm thấy thế nào?”
Ngụy Bắc Minh giật mình với sự thay đổi trong thái độ của mẹ, vậy mà mẹ lại muốn bày ra vẻ ôn hòa với loại nhân vật nhỏ này?
Anh ta chỉ cảm thấy nhục nhã vô cùng, đang định há mồm nói gì lại bị một ánh mắt của mẹ liếc qua.
Triệu Nam Thiên hài hước hỏi ngược lại, “Bà Ngụy, sao bà có thể kết luận tôi không dám làm gì bà?”
Bà Ngụy tự cao tự đại nói, “Tôi là chủ xí nghiệp nổi tiếng Đông Châu, là người đóng thuế hợp pháp, cậu dám làm gì tôi? Cậu có thể làm gì tôi?”
Cảm giác được lực lượng nắm cổ tay có phần giảm đi, bà ta tiếp tục nói: “Lùi một vạn bước, cho dù cậu liều tới cá chết lưới rách với tôi, nhưng người nhà của cậu thì sao? Cậu có từng suy nghĩ tới tình cảnh của bọn họ chưa?”
Triệu Nam Thiên bày ra vẻ bị dọa sợ, “Đây là bà đang uy hiếp tôi?”
Bà Ngụy sắc sảo khôn ngoan thâm hậu nói: “Tôi không có ý đó, nhưng cậu có thể hiểu như vậy!”
Triệu Nam Thiên châm chọc, “Vậy khiến bà thất vọng rồi, tôi là người ăn mềm không ăn cứng!”
Bà Ngụy triệt để mất kiên nhẫn, “Thứ chó chết không biết điều, ả đê tiện Tô Mục Tuyết kia đúng là nuôi được một con chó ngoan, hai đứa bọn mày thật đúng là tuyệt phối! Lẽ nào mày còn tưởng tao sợ mày thật sao?”
Vừa nói chuyện bà ta vừa trấn định như thường sai bảo, “Bắc Minh, gọi điện thoại báo cảnh sát đi, cứ nói ở đây có người bắt cóc.
”
“Sau đó gọi điện thoại cho nhà họ Tô, tôi cũng muốn nhìn xem nhà họ Tô có dám trở mặt với tôi hay không!”
Triệu Nam Thiên khí phách nói: “Tốt, bà cứ gọi người đi!”
“Ở ngay trước mặt tôi tát bà xã của tôi, giữa ban ngày ban mặt vào cửa cướp người, bức hôn! Các người đang làm gì? Là thổ phỉ hay là ác bá?”
Nói xong giọng anh đột nhiên tăng cao, “Các người còn tưởng không ai trị được các người sao!”
” Tô Mục Tuyết, gọi điện thoại cho phóng viên, nếu bà Ngụy đây muốn chơi lớn, tôi sẽ chơi đùa với bà tới cùng!”
“Dù sao thì tôi cũng chỉ là tên chân đất quê mùa, cố tình muốn đối đầu với tôi? Tôi cũng muốn nhìn xem nhà họ Ngụy