Lấy thân phận và địa vị hiện nay của bà ta, bà ta chủ động ngừng chuyện này đã là nể mặt Triệu Nam Thiên lắm rồi.
Vậy mà thằng này còn không biết tốt xấu?
Triệu Nam Thiên hỏi ngược lại, “Bà cảm thấy thế nào?”
Bà Ngụy không nghĩ ra, “Mày muốn làm gì?”
“Không làm gì, xin lỗi!”
“Tao xin lỗi? Xin lỗi ai?”
Nói xong, bà ta như nghe hiểu cái gì, chỉ chỉ Tô Mục Tuyết, “Với cô ta? Dựa vào cái gì!”
Triệu Nam Thiên nói ra từng chữ từng chữ, “Chỉ bằng cô ấy là người phụ nữ của tôi!”
“Vậy thì thế nào?”
“Không thế nào, người phụ nữ của tôi sao có thể bị người khác bắt nạt được?”
Bà Ngụy có ảo giác bị nhục nhã, gò má mập mạp run rẩy, “Họ Triệu kia, tao không hiểu rốt cục mày có ý gì, chẳng qua tao khuyên mày một câu, ngàn vạn lần chớ được nước lấn tới!”
Giọng nói của Triệu Nam Thiên rất lạnh nhạt, “Tôi đây cũng nói cho bà một câu, con dâu nhà họ Triệu còn chưa tới phiên người ngoài dạy dỗ, mời nói xin lỗi cô ấy!”
“Hiện tại bà nghe hiểu chưa?”
Ánh mắt Tô Mục Tuyết trở nên mơ hồ.
Cô vốn đã định nhẫn nhịn, kết quả không nghĩ tới Triệu Nam Thiên lại nhìn thấu uất ức cô phải gánh chịu.
Nhất là mỗi chữ mỗi câu trong miệng anh hệt như tiếng trống vang vọng trong tai cô.
Khiến người chấn động.
Giờ khắc này, Triệu Nam Thiên bá đạo trước nay chưa từng có.
Cũng đánh nát tất cả cố kỵ, tất cả do dự, tất cả uất ức của cô!
Bà Ngụy gần như điên cuồng, giọng điệu cũng kiên quyết dị thường, “Không thể nào, tao có điểm nào phải xin lỗi cô ta?”
Triệu Nam Thiên nhướng mày, “Trí nhớ của bà không tốt như vậy sao? Cần tôi nhắc nhở bà không?”
Nói xong, anh chậm rãi khoát khoát cổ tay.
Sắc mặt bà Ngụy lạnh băng, ngoài miệng thét hỏi, “Muốn tao xin lỗi? Mày hỏi Tô Mục Tuyết xem cô ta có chịu nổi hay không!”
Có lẽ là vì có Triệu Nam Thiên làm chỗ dựa cho cô, ngay trước mặt bà Ngụy, Tô Mục Tuyết cường ngạnh hiếm thấy.
Cô khí phách mạnh mẽ hỏi ngược, “Tôi có gì mà không chịu nổi?”
Hiếm khi bị người chống đối như vậy, ánh mắt bà Ngụy sắc như đao quát mắng, “Đồ đê tiện, mày với mẹ mày đều là loại rách nát, thứ second-hand