Anh Năm không thể làm gì khác hơn là tự giới thiệu, “Người anh em, đám anh em trong giới nể tình gọi tao một tiếng anh Năm.
”
“Việc hôm nay là ân oán cá nhân giữa tao với cô Nhã đây, mày cứ nhất định phải quản?”
Triệu Nam Thiên phủi phủi tàn thuốc, “Cô Mạnh là chủ xí nghiệp ở Giang Uyển.
Nếu tôi đã là bảo vệ nơi này, anh nói xem việc này tôi có thể ngồi nhìn mặc kệ không?”
Một tên đàn em chửi bậy, “Con mịa nó, chuyện của Ngũ gia, chỉ bằng mày cũng dám quản?”
Triệu Nam Thiên lười nói nhảm, trực tiếp bấm một số điện thoại.
Điện thoại là số La Cương chủ động lưu lại trước khi anh rời khỏi cục công an hôm qua.
Không ngờ tới nhanh như vậy đã có công dụng.
Điện thoại được kết nối, La Cương nói sang sảng: “Ôi Triệu lão đệ, tôi đang định điện thoại cho cậu đây!”
Hàn huyên một hồi, Triệu Nam Thiên đi thẳng vào vấn đề, “Anh La, là thế này, tôi gặp phải chút phiền toái nhỏ còn xin anh giúp một tay.
”
La Cương cười khổ, “Cậu Triệu, phiền toái cậu gây sợ rằng không phải phiền toái nhỏ, đúng không? Cậu xác định tôi có thể quản được sao?”
Cũng không trách anh ta cẩn thận như vậy, bởi vì chuyện ngày hôm qua anh ta đã bị xử phạt.
Mặc dù như thế, anh ta cũng không oán giận Triệu Nam Thiên chút nào.
Một lần xử phạt đổi lấy nhân tình của Triệu Nam Thiên và cậu Hùng, có lời!
Triệu Nam Thiên gật đầu, “Tôi xác định, đây thực sự chỉ là phiền toái nhỏ.
”
La Cương cười nói, “Vậy được, đưa điện thoại tới đi.
”
Triệu Nam Thiên đi lên trước một bước, đồng thời ra hiệu, “Ừ, tìm được người rồi!”
Anh Năm cẩn thận từng li từng tí nhận máy, “Alo?”
Thái độ của La Cương không kiêu ngạo không siểm nịnh, “Tôi là La Cương của cục cảnh sát thành phố, anh là ai?”
Anh Năm thiếu chút nữa bị dọa tới đái ra quần, “La… Đội trưởng La?”
Nghe thấy giọng điệu của đối phương, La Cương lập tức có lực lượng, “Anh là ai?”
Anh Năm đổi sang khuôn mặt tươi cười, “Đội trưởng La, là tôi, tôi là cậu năm Hồng Nam…”
Đội trưởng La vừa nghe thấy giọng điệu giang hồ của anh ta đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Anh ta cũng lười nói nhiều với đối phương, “Được rồi, đừng nói nhảm, đối diện là người anh không chọc nổi, mau cút!”
Anh Năm vẫn luôn cung kính trả điện thoại lại, ngay cả một cái rắm cũng không dám thả, xám