- Đúng, tôi sẽ giúp cô trả thù!
Cảnh Thiệu Đình chắc nịch nói, anh không hiểu vì sao, chính mình lại bị cô gái này thu hút..
- Anh thật giỏi nói đùa, mắt tôi bị mù, chẳng thấy gì thì làm cách nào mà trả thù được đây?
Tuyết Hạ Huyên nói, cô hiện tại đã mù lòa thì trả thù bằng cách nào đây?!
- Những việc đó tôi sẽ giải quyết, cô không cần phải quan tâm!
Cảnh Thiệu Đình nhàn nhã trả lời.
- Tôi thật sự nghi ngờ ý tốt của anh, chẳng lẽ khi không mà anh lại chịu giúp tôi sao?
Trong lòng Tuyết Hạ Huyên chợt dấy lên một tia nghi hoặc.
- Đương nhiên là có điều kiện, nhưng hiện tại cô chẳng có gì để làm điều kiện cả, đến khi nào thích hợp, tôi sẽ nói ra điều kiện.
Tuyết Hạ Huyên cuộn chặt tay, cô vẫn chưa hề nghĩ đến ý niệm trả thù hai con người đó..
Nghĩ lại, khi đó cô quả thực rất ngu ngốc, bị hai người họ phản bội ngay từ đầu mà vẫn không hề có một chút phòng bị..
Chính vì không có chút phòng bị nào nên đứa bé cứ thế bỏ cô mà đi, cô cứ thế không còn nhìn thấy ánh nắng mặt trời, cứ thế mà dung nhan tuyệt sắc nay lại chẳng khác gì quỷ dữ!
Khương Minh Nghiệp - người cô yêu sâu đậm, nhẫn tâm quay lưng ruồng bỏ cô, ruồng bỏ cả chính máu mủ ruột thịt của mình, luôn miệng gọi nó là nghiệt chủng, luôn miệng nói rằng đứa bé sẽ bị mù loà giống cô, sẽ xấu xí giống cô..
Tuyết Hạ Vy - em gái của cô, người đã nhẫn tâm làm cho cô phải sống trong cảnh mù loà, làm cho dung nhan của cô bị hủy hoại không khác gì quỷ dữ, người đã ác độc đến mức, giết cả cháu của mình..
Đứa bé của cô được hai tháng tuổi, đứa bé của Tuyết Hạ Vy được hai tháng tuổi.. Khương Minh Nghiệp, tôi thật sự rất khâm phục anh đó!
Tuyết Hạ Vy, tôi không muốn phải hận cô nhưng chính là do cô bức tôi, là do cô bức tôi đến bước đường cùng!
Khương Minh Nghiệp, tôi đã từng yêu anh, yêu đến cuồng si, yêu đến ngây dại nhưng đổi lại thì tôi đã được gì?
Đổi lại là những lời sỉ vả, những lời đả kích, những lời châm chọc..
Bây giờ trái tim của tôi đã lạnh lẽo rồi, thay vào cái tình yêu non nớt đó chính là một loại hận thù sâu sắc..
Tôi không muốn hận các người, là các người bức tôi, các người đã rõ chưa?!
Cha mẹ, xin lỗi hai người, đừng trách con..
Là do chị không biết giữ chồng mà thôi! Đàn bà ngu ngốc!Ngay cả
người đàn ông của mình cũng giữ không được, là do chị quá ngu dốt, đừng trách tôi! Chị xem bây giờ chồng của chị đã về tay tôi rồi này, ha ha ha!Là tôi thì đã làm sao chứ! Tôi quyến rũ hơn chị, hấp dẫn anh ấy hơn chị, còn chị thì chẳng được cái thá gì! Vô dụng! Ngay cả người đàn ông của mình cũng không giữ được! Ngu ngốc!Khóc à? Chị thật biết giả vờ, chị có khóc đến chết tôi cũng không có thương hại chị đâu! Đồ tiện nhân! Chị đi chết đi..Tôi không còn yêu cô nữa, nhìn thấy khuôn mặt của cô chỉ làm tôi cảm thấy chán ghét! Bần tiện!Cô đúng là ngu ngốc mà! Cô nghĩ dùng mấy cái trò trẻ con này sẽ qua mắt được tôi sao? Cô nghĩ hiện tại cô có thai thì sẽ thay đổi được quyết định của tôi sao? Cô nghĩ tôi sẽ không ly hôn với cô sao? Ha ha!Cô đã sai lầm rồi! Đứa bé trong bụng cô chắc gì đã là con của tôi! Không chừng cô đã gian díu với thằng nào bên ngoài! Với lại... nếu sinh đứa bé ra, không chừng nó sẽ dị tật giống mẹ của nó mất! Không chừng nó sẽ bị mù giống như cô vậy đó! Cô nghĩ tôi sẽ chấp nhận đứa bé này hay sao?Hận thù được nảy sinh từ những sự thương tổn qua lớn chẳng có cách tháo gỡ, đau lòng hơn, sự tổn thương đó lại do chính người mà mình hết mực thương yêu đem lại.
Khương Minh Nghiệp, Tuyết Hạ Vy, từ từ, tôi sẽ làm cho các người phải nếm thử tư vị của sự đau khổ là như thế nào a!
Con, mẹ sẽ không chết, sẽ ở đây, sống tốt để báo thù cho con, đứa trẻ tội nghiệp!
Khoé môi vô thức nhếch lên, đáy mắt chỉ còn lại hận ý nồng đậm.
Tại một nơi khác.
- Lâm Nhược Phỉ, rốt cuộc thì cô cũng đã chết, tôi thật sự rất hả dạ, đừng nên trách tôi, là do cô không biết điều mà cướp anh Tư Vũ khỏi tay của tôi mà thôi!
Hôm sau, Tuyết Hạ Huyên cùng Cảnh Hạ Kiều và Cảnh Thiệu Đình bước lên máy bay, rời xa cái nơi mà đã gây ra cho cô không biết bao nhiêu thương tổn, không biết bao nhiêu đau đớn, cũng không biết bao nhiêu tủi nhục.
Khương Minh Nghiệp, Tuyết Hạ Vy, tôi sẽ trở lại sớm thôi!