Ngày hôm sau, cô vẫn như mọi ngày vừa làm việc vừa trông con.
Rất nhanh đã hoàn thiện bản thiết kế quần áo và giày dép trẻ em, sau đó cô lấy vải dệt, đế giày bọt biển, vải lẻ, thước thẳng và phấn viết từ cửa hàng may vá Hồng Mai, khi ở nhà cứ rảnh rỗi liền vẽ vẽ cắt cắt.
Cứ như vậy qua ba bốn ngày, cuộc sống của cô và hai đứa nhỏ vẫn túng thiếu như cũ.
Nhưng Mai Hồng Mai kinh ngạc phát hiện Bì Bì Đường Đường mập lên, còn rộng rãi hơn nhiều, nhịn không được tán thưởng: "Hai đứa nhỏ nhà em thật sự rất đẹp!”Lời khen ngợi này, quả thực khen đến trong lòng Nam Tương, cô trước mặt hai đứa bé từ trước đến nay chưa từng khiêm tốn, nói: "Đúng vậy, con trai con gái nhà em dễ nhìn nhất!”Bì Bì Đường Đường ngượng ngùng vùi đầu vào đùi Nam Tương.
Mai Hồng Mai cười ha ha, tiếp tục hỏi: "Quần áo như thế nào rồi?”Nam Tương nói: "Em làm gần xong rồi, buổi chiều em trở về làm giày cho xong luôn, hai bộ quần áo liền hoàn thành.
”"Cho chị xem một chút.
" Mai Hồng Mai gấp không chờ nổi nói.
"Chờ ngày mai làm xong hết, em mang theo cho chị xem.
" Nam Tương may cái cúc áo vào.
“Được!” Mai Hồng Mai nói: "Dù sao chị cũng không vội chờ thêm một ngày này.
”"Ừm, vậy tụi em về nhà trước.
""Được, trên đường nhớ chú ý an toàn.
"Nam Tương đang muốn đẩy xe bò.
Mai Hồng Mai nói: "Nam Tương, xe bò đi rất chậm, nếu không em cứ chạy xe đạp của chị đi?”"Vậy không được, bình thường chị bận rộn như vậy, lỡ như có việc gấp, chị vừa lúc có xe đạp dùng, em đẩy xe bò là được rồi, đợi kiếm đủ tiền, em sẽ mua một chiếc.
”"Được, đến lúc đó mua hiệu vĩnh cữu.
""Em biết rồi.
"Sau khi Nam Tương đẩy Bì Bì Đường Đường về nhà, ăn cơm trưa xong liền bắt tay vào làm giày cho Bì Bì Đường Đường.
Lúc này trời đã bắt đầu nóng lên, cho nên cô dùng mấy mảnh vải làm giày xăng đan cho trẻ em.
Thẳng đến khi Bì Bì Đường Đường ngủ say, cuối cùng cô cũng hoàn thành hai đôi giày.
Sáng hôm sau ăn sáng xong, cho Bì Bì Đường Đường mặc quần áo mới mang giày mới, hai đứa bé đều ngây người, trong trí nhớ của tụi nhỏ đây là lần đầu tiên được mặc quần áo làm bằng vải mới, ngay lập tức chạy đến soi trước gương lớn của cái tủ ba cánh.
Bì Bì mỉm cười nhìn vào gương.
Đường Đường mềm mại nói: "Mẹ ơi, con thật dễ thăm nha.
”Nam Tương cười nói: "Ừm, con thật dễ nhìn.
”Bì Bì thẹn thùng nói: "Dễ thăm giống mẹ.
""Đúng đúng, đẹp giống mẹ.
""Hì hì.
" Hai đứa bé cùng nhau cười.
"Không thể làm dơ nha.
" Nam Tương nói.
"Ừm.
" Hai đứa trẻ cùng nhau gật đầu.
"Đi thôi, chúng ta đến chỗ dì Mai.
""Được ạ.
"Để đảm bảo quần áo và giày sạch sẽ, Nam Tương đặc biệt trải một tấm ga trải giường trên xe bò, sau đó đẩy Bì Bì Đường Đường đến cửa hàng may vá Hồng Mai.
Trên đường chẳng những có người dân thôn Thủy Loan chỉ trỏ, còn có người huyện thành sôi nổi ghé mắt nhìn, Bì Bì Đường Đường có hơi khẩn trương.
Bì Bì nói: "Mẹ ơi, mọi người đều thăm! đều