Hạ Nhất Nhiễm không nghĩ tới Đồng Y Mộng vậy mà vô sỉ đến mức này!
Cô ta gở bỏ đi lớp ngụy trang bên ngoài, xem ra còn ghê tởm hơn, cũng càng hung hãn.
Cô ta không phải là ỷ vào Đường Hạo Nam yêu cô ta sao?!
Đây cũng là chuyện làm cô đau lòng nhất, bởi vì Đường Hạo Nam không thích cô, cho nên, cô nói cái gì làm cái gì, ở trong mắt anh, đều là sai!
Điện thoại lén lút ghi lại những "Lời nói hùng hồn" Đồng Y Mộng vừa mới nói, Hạ Nhất Nhiễm không nghĩ muốn lại cùng cô ta xảy ra bất kỳ tranh chấp gì, lại càng không muốn vì nói cho sướng miệng nhất thời mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn! Xoay người đi, vừa lúc đèn xanh sáng, cô đi qua đường cái.
Đồng Y Mộng vốn tưởng rằng nói dối có thể kích thích được Hạ Nhất Nhiễm, nhưng cô vậy mà không chút quan tâm, cô ta lập tức đuổi theo.
"Hạ Nhất Nhiễm, cô còn giữ đứa nhỏ để làm gì?!" Đứa nhỏ này nếu không mất đi, tương lai bọn họ khẳng định lại vẫn có hi vọng, Đồng Y Mộng chưa từ bỏ ý định, đuổi theo sát Hạ Nhất Nhiễm, nhưng cô cũng không quay đầu lại, bước chân rất nhanh, một tay che chở bụng của mình.
Cuối cùng, qua được đường cái, cô hít sâu một hơi, chưa từng quên lần trước bị Đồng Y Mộng làm hại thiếu chút nữa sảy thai, lần này cũng không thể lại mắc bẫy của cô ta nữa rồi!
"Đồng Y Mộng! Cô lập tức từ trong tầm mắt tôi cút đi!" Hạ Nhất Nhiễm đứng ở lối đi bộ an toàn, xoay người, nhìn Đồng Y Mộng hung hăng ngang ngược kia, thái độ cường ngạnh.
"Hạ Nhất Nhiễm, cô thật sự cam tâm như vậy sao? Tôi mang cũng không phải là con của Đường Hạo Nam, nhưng anh ấy tin!" Đồng Y Mộng nhất quyết không tha, tiếp tục công kích cô, vẻ mặt hung hãn cùng đắc ý.
Hạ Nhất Nhiễm trong lòng là rất khổ sở, tay dấu đi di động, bình tĩnh nghĩ muốn tiếp tục ghi âm.
"Anh ta tin, là vì anh ta quá ngu xuẩn, cùng tôi có cái quan hệ gì? Cô không phải nghĩ muốn kích động tôi, để cho tôi khổ sở, ở trước mặt tôi khoe ra sao? Đồng Y Mộng, nếu cô thật sự yêu anh ta, liền chuyên tâm đi yêu thích đi, tôi sẽ không với cướp đoạt anh ta với cô, loại đàn ông như anh ta, cũng chỉ có loại tiện nhân như cô coi là của báu rồi." Cô nhịn không được châm chọc, còn giống như không tìm được chức năng ghi âm.
"Cô sai rồi, tôi cũng không coi anh ta như cái của quý gì, anh ta với tôi mà nói, bất quá là thứ phải có được mà thôi. Trước kia trong lòng anh ta luôn luôn có cô, làm chuyện gì, đều phải nhớ đến cô, để người làm bạn gái như tôi, cực kỳ khó chịu..." Đồng Y Mộng nhìn Hạ Nhất Nhiễm giống như nhìn cái đinh trong mắt một dạng.
Đối với cô là ghen tị như vậy.
Cô dựa vào cái gì có thể vẫn ở trong mắt Đường Hạo Nam?
Cô ta vẫn cảm thấy, người Đường Hạo Nam yêu là Hạ Nhất Nhiễm, chỉ là vẫn không ý thức được.
"Cho nên, cô liền muốn liên hợp người mẹ ruột Cố Tú Vân kia cô cô hại tôi sao?!" Nói không muốn quan tâm, nhưng vẫn lại là bị Đồng Y Mộng kích thích đến chỗ, Hạ Nhất Nhiễm tức giận quát, "Trước nhìn đến cô thành người thực vật nằm ở bệnh viện đã nhiều năm, lại vẫn cực kỳ thương tiếc cô, đồng tình cô, hiện tại ngẫm lại, cảm thấy được tôi cùng Đường Hạo Nam thật đúng là ngu xuẩn! Anh ấy yêu cô, tôi coi cô là bạn tốt, mà Đồng Y Mộng cô thì sao, lương tâm của cô bị chó ăn rồi sao? Hay là lúc mẹ cô sinh cô ra, liền không cho cô lương tâm?! Hai mẹ con các người rốt cuộc muốn chúng tôi đến khi nào nữa?!"
Hạ Nhất Nhiễm trong lòng thật hận a.
Hiện tại, nếu Đường Hạo Nam đang ở bên cạnh, cô nhất định lập tức nói cho anh biết toàn bộ, cho dù anh có tin hay không!
Dưới ánh mặt trời, ánh mắt Đồng Y Mộng có chút hoảng hốt, miệng cô ta nhếch lên chứa cười, nụ cười cực kỳ xấu xa, "Tôi đều đã thành như vậy, cô còn hỏi tôi có lương tâm hay không sao? Tôi chính là muốn lôi kéo người cùng theo tôi xuống Địa ngục! Liền tính tôi chết, cũng cần phải khiến cho các người bi thảm giống như tôi!"
Nhân cách Đồng Y Mộng đã triệt để phá diệt, thậm chí có chút phản xã hội, nghĩ đến chính mình bi thảm, nhìn đến người khác sống tôi hơn so với chính mình chỉ nghĩ muốn hủy diệt!
Nhìn Đồng Y Mộng như vậy, Hạ Nhất Nhiễm cảm thấy được cực kỳ nguy hiểm, đáng sợ, đành phải xoay người nhanh chóng bỏ đi, vừa đi vừa lấy điện thoại ra, Đồng Y Mộng vẫn đang đi theo.
"Cô muốn gọi điện thoại cho Đường Hạo Nam sao? Hạ Nhất Nhiễm, anh ta không có khả năng tin tưởng cô đâu!" Đồng Y Mộng vừa đi theo vừa châm chọc cô. Hạ Nhất Nhiễm vẫn lại là không để ý đến cô ta, rất nhanh lại đã đến ngã tư đường kế tiếp, lại là đèn đỏ, cô dừng lại, điện thoại của vệ sĩ vẫn không gọi được.
Trong di động có vừa mới lưu xong đoạn ghi âm kia, ngay khi cô chuẩn bị đem ghi âm gửi đi, Đồng Y Mộng đột nhiên đoạt đi di động của cô rồi.
"Cô trả lại cho tôi!" Cô vội vã quát lên, nhìn Đồng Y Mộng giống như nhìn thấy một con chó điên vậy.
"Ghi âm?! Cô ghi cái gì rồi hả?!" Đồng Y Mộng xem đến trong điện thoại có đoạn ghi âm, nghĩ đến cái gì, kích động lớn tiếng hỏi.
"Cô trả điện thoại cho tôi!" Sợ bị Đồng Y Mộng phát hiện xóa bỏ, đây chính là chứng cớ tốt nhất có thể trực tiếp vạch trần Đồng Y Mộng!
"Giỏi lắm, cô vậy mà lại muốn đem lời chúng ta ghi âm lại rồi!" Đồng Y Mộng tức giận quát, liền muốn đem đoạn ghi âm xóa bỏ, Hạ Nhất Nhiễm duỗi vung tay lên, điện thoại bị cô ta ném ở trên mặt đất, hai mắt Đồng Y Mộng màu đỏ tươi, nhìn điện thoại rơi xuống ở trên đường dành cho người đi bộ, bản năng muốn nhặt lên, Hạ Nhất Nhiễm đuổi theo, một tay lấy Đồng Y Mộng đẩy ra.
Một chiếc xe ben vừa lúc lao nhanh đến...
Đường Hạo Nam vừa muốn dừng xe cách đó không xa, nhìn thấy một màn này khiến lòng anh kinh ngạc.
Ở giữa đường lớn, Hạ Nhất Nhiễm đem Đồng Y Mộng đẩy ra, một chiếc xe ben vừa lúc lao nhanh đến tông thẳng vào cô ta, làm cô ta bay đi cách đó không xa, một màn cùng lúc trước một màn chồng chéo lên nhau!
Năm năm trước cũng vào một ngày nào đó, anh cũng là trơ mắt nhìn Đồng Y Mộng bị xe đánh bay...
"Mộng Mộng!" Anh theo bản năng kêu hô, xe còn không có tắt máy, dây an toàn còn không có cởi bỏ, anh liền mở cửa xe, thân hình cao lớn tránh thoát dây an toàn...
"Mộng Mộng!"
Thanh âm quen thuộc truyền đến, Hạ Nhất Nhiễm bị xe quẹt té ngã trên đường, nghe được tiếng Đường Hạo Nam, theo tiếng nhìn lại, dưới trời đông giá rét lạnh thấu xương, cô trơ mắt nhìn kia bóng dáng kia từ cạnh mình lướt qua, chạy đến bên người Đồng Y Mộng.
"Đường Hạo Nam... Cứu em... Con..." Dưới người ướt sũng, cô cật lực kêu hô, máu tươi từ khóe miệng chảy xuống, tay nắm chặt thanh vịnh
lạnh băng bên đường.
"Mộng Mộng?!" Đồng Y Mộng miệng càng không ngừng phun máu tươi, cô ta bị Đường Hạo Nam ôm ấp ở trong ngực, dáng vẻ hấp hối.
"Anh.. Hạo Nam... Cô... Cô ấy... Lại... Hại em..." Đồng Y Mộng run giọng nói, khi nói chuyện, miệng càng không ngừng phun ra máu tươi, Đường Hạo Nam quay đầu, cách đó không xa, toàn thân Hạ Nhất Nhiễm đều là máu, nằm úp sấp ở trên đường cái.
Anh vừa nãy là tận mắt nhìn thấy cô đẩy Đồng Y Mộng một cái, lại không biết cô tại sao cũng bị đụng phải.
Ngăn cách mấy mét, Hạ Nhất Nhiễm miệng nói không ra lời, hai tay gắt gao vịn lấy thanh chắn ven đường, cầu xin nhìn Đường Hạo Nam, "Con... Đứa con..."
Cảm giác cái sinh mệnh nhỏ kia đang ở từng từng chút từ trên người cô đi mất, mất đi cảm giác đau trên người, thân thể như là quả bóng bị xì hơi, máu tươi đang tùy ý chảy theo dòng.
"Đường..." Đường Hạo Nam ôm lấy Đồng Y Mộng, Hạ Nhất Nhiễm nhìn anh, cật lực kêu hô.
Máu tươi, nhuộm đỏ hai mắt của anh, từ hơi thở tất cả đều là mùi máu tươi, Đường Hạo Nam ôm Đồng Y Mộng, thần tốc hướng đến xe của mình, bóng dáng của anh đi qua bên người Hạ Nhất Nhiễm.
Hạ Nhất Nhiễm nằm trong vũng máu, tầm mắt vẫn đi theo bóng dáng cả anh, nhìn anh ôm Đồng Y Mộng lên xe, nhìn chiếc màu đen kia, rời đi.
"Cứu... Cứu em...!" Tay nặng nề mà rơi xuống đất, một cái chớp mắt kia, giống như lại có một chiếc xe tải lớn từ trên người nghiền ép qua, lần này nghiền nát cả trái tim.
Anh đi rồi, anh vậy mà làm như không thấy cô...
Nước mắt nóng hổi rơi xuống, máu tươi còn đang tùy ý chảy ra, "Đường... Hạo Nam..." Cô tuyệt vọng kêu hô, thế giới thành một mảnh màu trắng đen.
Tại sao không cứu cô?
Tại sao?
Cho dù là người không quen biết, cũng có thể thấy chết mà không cứu sao...
Quên đau đớn, bầu trời đột nhiên đổ tuyết, cái gì cô cũng không nghe thấy, cảm giác chính mình đã chết, đi ở trên đường hoàng tuyền, hai bên đường là ở đầy hoa Bỉ Ngạn...
Bỉ Ngạn hoa, một nghìn năm hoa nở, một nghìn năm hoa tàn, hoa diệp vĩnh bất tương kiến. Tình bất vi nhân quả, duyên chú định sinh tử.
Trong đầu vẫn quay quanh ba chữ "Tại sao vậy?"
Tại sao nhìn thấy cô toàn thân là máu lại làm như không thấy?
Rõ ràng là thấy được.
Tại sao thấy chết mà không cứu được?
Tại sao đối xử với cô tàn độc như thế?
Tại sao?
Cho dù có hiểu lầm nhiều đến đâu, cũng từng là vợ chồng một hồi mà.
Đường Hạo Nam, trong bụng em còn có con của anh!
Tuyết lớn bay tán loạn, cô đã dàn mất đi bất cứ cái cảm giác gì rồi, bên tai kêu loạn, cái gì đều đã nghe không rõ...
...
Đồng Y Mộng lúc này được chuyển viện, thành phố nhỏ này điều kiện vệ sinh rất kém cỏi, nhu cầu cấp bách của Đồng Y Mộng lúc này là phải nhanh chóng làm phẫu thuật não lần thứ hai, trên đường chuyển viện, vài lần bệnh tình nguy kịch.
Đường Hạo Nam cũng giống mất hồn, toàn bộ hành trình không nói được một lời, không ai biết anh suy nghĩ cái gì.
Khi xe cứu thương sắp ra khỏi đường cao tốc, anh đột nhiên giống như phát điên muốn xuống xe, sau khi xe cứu thương dừng lại, anh liền chạy về hướng ngược lại, chạy mấy trăm mét, bị cảnh sát giao thông ngăn lại, anh đem cảnh sát giao thông đánh một trận, tiếp tục không sợ chết điên cuồng chạy trên đường cao tốc.
Trong đầu tất cả đều là hình ảnh Hạ Nhất Nhiễm nằm trong vũng máu.
Hối hận, giống nước biển, nhấn chìm anh, anh phải quay về, tìm cô...!
Sao cô có thể chết, cho dù chết, cũng phải bị anh tự tay bóp chết!
Đường Hạo Nam chạy đến cuối cùng, là té xỉu trên đường cao tốc, bị cảnh sát giao thông đưa ra khỏi đường cao tốc, bị Hứa Thành phái người tới đón trở về Sùng Xuyên rồi.
Đồng Y Mộng lại vẫn ở trong phòng phẫu thuật.
Về Hạ Nhất Nhiễm...
Người ở Sùng Xuyên còn không biết cô cũng đã xảy ra chuyện.
Chỉ có Lục Ngộ Hàn, nhận được điện thoại của vệ sĩ nói, Hạ Nhất Nhiễm không thấy nữa.
Lúc này anh vội vã rời khỏi Sùng Xuyên, đi kia đến thành phố nhỏ kia.
...
Kết quả cuộc phẫu thuật của Đồng Y Mộng ra sao, Đường Hạo Nam không rõ ràng lắm, anh vẫn nằm ở phòng bệnh bệnh viện, toàn bộ chuyện liên quan đến Hạ Nhất Nhiễm, cũng không biết được.
Mãi đến ba ngày sau, Lục Ngộ Hàn tìm đến đây.
Đường Hạo Nam nhìn đến sắc mặt Lục Ngộ Hàn xanh mét, cuối cùng có tri giác, chờ anh tuyên bố đáp án.
"Con mẹ kiếp tại sao không cứu cô ấy?!" Lục Ngộ Hàn lập tức liền đem Đường Hạo Nam trên giường túm lên, ném trên mặt đất, một đạp dẫm nát ngực của anh, như người bệnh tâm thần gào rống.
Xem lại camera giám sát trên đường, anh đã nhìn thấy tất cả.
Quá trình, anh rõ ràng, Đường Hạo Nam người này quá cặn bã, cứu Đồng Y Mộng, không có cứu Hạ Nhất Nhiễm!
"Con mẹ kiếp nói chuyện đi, con là tên súc sinh! Trong bụng của cô ấy lại vẫn mang thai con của con! Con quả là tên súc sinh!" Lục Ngộ Hàn bạo rống, chân mang dày da, đá đánhĐường Hạo Nam một trận, đánh vào chỗ hiểm, như muốn đánh chết anh.
Trong bụng của cô ấy lại vẫn mang thai con của con...
Đường Hạo Nam vẫn không nhúc nhích, máu tươi từ khóe miệng tràn ra, hai mắt nhìn thẳng vào một chỗ vô định, ánh mắt trống rỗng.
Lục Ngộ Hàn là bị Lục Uyển Thu giữ chặt.
"Đường Hạo Nam! Con là tên súc sinh! Con căn bản không phải là con cháu Đường gia! Con căn bản không phải đại thiếu gia! Nhiễm Nhiễm cô ấy mới đúng đời sau của Đường gia! Cô ấy biết rõ chuyện này lại vẫn để cho ta gạt con, sợ con được sẽ chịu đả kích! Con là thứ súc sinh, heo chó cũng không bằng! Mẹ kiếp, tại sao không cứu cô ấy?! Cô hiện tại không thấy đâu nữa rồi!" Hai tay Lục Ngộ Hàn nắm chặt áo Đường Hạo Nam, trừng mắt nhìn Đường Hạo Nam chỉ còn lại có nửa cái mạng, một trận bạo rống.