Vợ Trước Muốn Tái Hôn

Chương 113: Bộ áo cưới này gọi là 'Tôi yêu'


trước sau

Hạ Nhất Nhiễm hứng thú bị khơi dậy.

Giống như có đạo diễn lên sân khấu, bị người đàn ông mặc Tây phục màu đen đem xuống rồi.

Hiện trường buổi lễ trao giải rối thành một nùi, lúc nhìn Vivian Wang cùng với bộ áo cưới kia xuất hiện khi đó, sắc mặt Đồng Y Mộng đột nhiên tái mét, mất đi huyết sắc.

Làm sao cũng không nghĩ tới bộ áo cưới kia vậy mà còn tồn tại, Vivian Wang vậy mà còn nhớ rõ tác phẩm này, đều đã sáu năm đi qua!

Dưới sân khấu, Đường Hạo Nam mặt không chút thay đổi nhìn một màn này, chỉ có đáy mắt thâm sâu, lóe ra ánh sáng dị dạng.

Người chủ trì cũng rối trí, hiện trường còn đang trực tiếp, đạo diễn không kêu ngừng, chỉ có thể kiên trì tiến lên, phỏng vấn nhà Thiết Kế áo cưới Vivian Wang quốc tế nổi danh đột nhiên xuất hiện này, mấy năm nay, cô làm việc rất khiêm tốn, tác phẩm cũng không nhiều, giá trị con người lại càng được nâng cao.

Nghe nói người đứng ra tổ chức cuộc thi thiết kế lần này nhiệt tình mời cô làm giám khảo, cô không đồng ý.

Tại sao lại đột nhiên xuất hiện?

Trong kịch bản của người dẫn chương trình căn bản không có xuất hiện tình huống này.

"Vivian Wang! Hoan nghênh người đột nhiên xuất hiện, đây là muốn cho chúng ta bất ngờ..." Nữ MC nâng váy đi đến bên người Vivian Wang, đang nói lại vẫn không nói xong, microphone đã bị Vivian Wang cường thế đoạt đi.

"Các vị! Tôi hôm nay đột nhiên xuất hiện, chỉ vì một sự kiện, mời mọi người cùng xem, đây là bộ áo cưới sáu năm trước, tôi nhận được sự nhờ vả của một người bạn, vì vợ của anh ta thiết kế một bộ áo cưới, mà mẫu thiết kế trên màn hình lớn kia là của người được gọi là quán quân của cuộc thi này, Đồng Y Mộng tiểu thư! Hôm nay, tôi cố ý đem bản thiết kế lúc trước đều đã mang đến rồi!" Lời Vivian Wang nói, giống như một viên đá làm gợn ngàn tầng sóng!

Hiện trường trao giải, dù là là khán giả xem đài hay vẫn lại là khách quý có mặt ở đây, toàn bộ đều đã sôi trào rồi.

Bởi vì trên màn hình lớn, mẫu thiết kế áo cưới của Đồng Y Mộng cùng mẫu thiết kế này của Vivian, gần như là, giống nhau như đúc!

Hạ Nhất Nhiễm ngồi ở trước TV lần này ngây ngẩn cả người, lại còn nhớ rõ năm đó, Vivian là thật nhiệt tình khuyên cô mặc thử bộ áo cưới này, cô ấy lúc đó còn nói, bộ áo cưới này không phải của khách hàng đặt trước, là tác phẩm chính cô ấy thiết kế mà thôi.

Tại sao hiện tại nói là giúp một khách hàng thiết kế?

Bộ áo cưới này, vậy mà lại vẫn giữ gìn suốt sáu năm...

Chính mình đã từng, còn giống như vì nó động tâm qua, có lẽ, vĩnh viễn cũng quên không được, tình cảnh ngày đó, cô cùng Đồng Y Mộng đi chọn áo cưới, hiện tại nhớ lại, thật sự là châm chọc.

Cô năm đó, cũng thật sự là yếu đuối!

Chẳng qua, giờ phút này nhìn Vivian đứng ra mặt vạch Đồng Y Mộng sao chép, thật sự là hết giận!

Là ai đi tố cáo với Vivian? Hay chính cô phát hiện, lại vẫn là có người nói cho cô biết?

Đột nhiên nghĩ tới Lục Ngộ Hàn, ngày đó cùng anh nhắc tới qua, nhất định là anh đi!

Khóe miệng nhếch lên, anh vẫn luôn là như thế này, hiểu biết lòng của cô.

Đáng tiếc, bọn họ không duyên phận.

Màn ảnh đảo qua khuôn mặt tuấn tú của Đường Hạo Nam, Hạ Nhất Nhiễm vui sướng thở một hơi, "Đường Hạo Nam, anh xem đi, đây chính là người phụ nữ anh thích!"

Cô cực kỳ chờ mong nhìn thấy dáng vẻ Đường Hạo Nam kia hối hận không kịp, nhìn thấy rõ ràng bản tính Đồng Y Mộng, lại cảm thấy được liền tính nhận rõ, cũng chẳng giúp được gì.

Liền tính bọn họ đã chết, cũng không cách nào xoa dịu thống khổ cùng thương tổn năm đó cô phải chịu!

Đồng Y Mộng trên sân khấu, càng không ngừng lắc đầu, một vẻ bị oan uổng, bất lực nhìn Đường Hạo Nam dưới sân khấu. Liền tính cô ta lại phủ nhận, hai bộ áo cưới trên sân khấu rành rành ra đó, liền tính người mù đều biết, cơ hồ giống nhau như đúc.

Lúc này, Vivian lại vẫn lấy ra bản thảo, "Bộ áo cưới này gọi là: Tôi yêu. Là sáu năm trước, một người bạn của tôi nhờ tôi giúp anh vì vợ của mình thiết kế một bộ áo cưới! Anh ta nói, vợ của mình là một người phụ nữ xinh đẹp, đại lượng, tao nhã, cho nên, tại tạo hình thượng áo cưới chỉnh thể, tôi lựa chọn phong cách đuôi cá!"

Vivian cầm bản thiết kế lúc trước của chính mình, hướng những người có mặt tại hiện trường giải thích linh cảm cùng ý nghĩa lúc trước thiết kế bộ áo cưới này.

Tôi yêu...

Tên rất đẹp.

Hạ Nhất Nhiễm nhíu mi, nhìn màn ảnh tivi, nhìn bộ áo cưới chính mình đã từng có duyên mặt qua một lần...

Là người đàn ông thâm tình nào vì vợ mình mà định chế áo cưới?

Người phụ nữ kia thật hạnh phúc.

"Sao chép!"

"Sao chép!"

"Đồng Y Mộng sao chép! Cút xuống đi! Chúng tôi tin tưởng Vivian nữ vương!"

Dưới sân khấu sôi trào, đều đang mắng Đồng Y Mộng, mà Vivian quả thật không oan uổng cô ta, cô đã đem đầy đủ ý nghĩa của thiết kế nói ra, "Các vị, khi tôi nghe nói có người sao chép tác phẩm của mình, tôi cực kỳ tức giận, thật giống như đứa con do chính mình sinh ra lại bị người ta đánh cắp đi! Mà còn, gần như là hoàn toàn rập khuôn! Tác phẩm áo cưới này tuy không phải là tác phẩm công khai của tôi, nhưng quả thật là Vivian Wang tôi tự mình thiết kế. Tôi cũng cực kỳ cảm kích vị khách hàng kia của mình, khi biết tác phẩm của tôi bị sao chép, có thể trước tiên cho tôi mượn bộ áo cưới này, để cho tôi lấy ra cùng so sánh với tác phẩm sao chép của cô ta!"

Hạ Nhất Nhiễm không hiểu sao hết sức muốn biết, người đàn ông kia là ai, nhưng mà, nhìn không tới, đột nhiên cảm thấy được chính mình cực kỳ nhiều chuyện.

Đồng Y Mộng sắc mặt càng thêm tái mét, lúc đó, cô ta bất lực nhìn Đường Hạo Nam dưới sân khấu, anh vẫn đang không chút phản ứng gì ngồi ở kia, lạnh lùng nhìn cô ta nhận hết châm chọc.

"Đồng tiểu thư, xin hỏi cô..."

"Tôi không có sao chép! Tôi thật sự không có sao chép! Các người đây là đang phỉ báng, tôi sẽ tìm luật sư của mình đưa đơn kiện ra tòa án, giải quyết thông qua con đường pháp luật!" Đồng Y Mộng kích động nói, dáng vẻ ủy khuất kia làm cho người ta cực kỳ nghĩ muốn tiến lên đánh cho cô ta một bạt tai!

"Nếu Đồng tiểu thư không muốn thừa nhận, tôi đây cũng chỉ biết chọn con đường pháp luật giải quyết rồi! Đến lúc đó, có thể không phải trước mặt màn ảnh thừa nhận chính mình sao chép như thế đơn giản rồi!" Vivian cường thế nói.

Cho dù Đồng Y Mộng không thừa nhận, nhưng mà, chuyện xảy ra đêm nay, đã đạt tới hiệu quả.

Trừ khi là mắt mù mới có người nhìn không ra hai kiện áo cưới có gì khác nhau!

Đồng Y Mộng thanh danh lần này hủy hết!

Người phụ trách tổ chức cuộc thi thiết kế lần này lên sân khấu, trực tiếp tuyên bố, danh hiệu quán quân hủy bỏ, rồi sau đó, dưới đài truyền đến
tiếng nhiệt liệt vỗ tay.

Trực tiếp đến đây kết thúc, Hạ Nhất Nhiễm cảm giác hả lòng hả dạ, đứng lên, cố ý đi rót cho chính mình ly rượu đỏ, lập tức, gọi điện thoại cho Lục Ngộ Hàn.

"Lục tổng, điện thoại của anh!" Hạ Khả San mới vừa theo Lục Ngộ Hàn đi xong một buổi xã giao, thấy di động để trên bàn của anh đang vang, liền hướng Lục Ngộ Hàn đang trong toilet của phòng bao, lớn tiếng kêu hô.

"Giúp tôi nghe máy!" Giọng nói thành thục trầm ổn của Lục Ngộ Hàn truyền đến.

Trên màn hình, biểu hiện hai chữ: Nhiễm Nhiễm.

Nhiễm Nhiễm...

Xưng hô cực kỳ thân mật, lộ ra sủng nịch đối với cô, trong lòng không hiểu đau xót, vội vàng nghe điện thoại.

"Chị, là em."

"San San hả, em và cậu cùng một chỗ?" Hạ Nhất Nhiễm nghi hoặc hỏi, đã rất trễ rồi.

"Uh"m, chúng ta ra ngoài đi xã giao, vừa mới chuẩn bị về, anh ấy đang trong toilet." Hạ Khả San thành thật trả lời.

"A... Cậu uống rượu sao? San San, em nhớ để cho cậu uống chút trà giải rượu các loại, sau này khuyên cậu uống ít một chút, dù sao cũng lớn tuổi!"

"Anh ấy cũng không phải là gì của em, làm sao có khả năng nghe theo! Muốn khuyên cũng là chị khuyên đi, chị khuyên anh ấy khẳng định nghe!" Cô không phải chưa từng khuyên Lục Ngộ Hàn, nhưng anh từ đầu liền không nghe lời của cô, cô có thể làm thế nào!

Hạ Khả San giọng điệu u buồn, trong lòng kỳ thật càng chua xót.

Lúc đó, Lục Ngộ Hàn mới từ phòng vệ sinh đi ra, đem lời Hạ Khả San mà nói nghe được rõ ràng.

Anh đi tới, cướp đoạt điện thoại di động, "Nhiễm Nhiễm, ta không sao, không uống nhiều!"

Hạ Khả San đi theo phía sau Lục Ngộ Hàn, ra khỏi phòng bao, nghe cái người đàn ông đứng tuổi này cởi mở vui vẻ, giọng nhỏ nhẹ cùng chị của chính mình gọi điện thoại, cô bình thường liền không thấy được Lục Ngộ Hàn ôn nhu quá như vậy.

Đối với cô, đúng là giống đối đãi máy móc một dạng, nghiêm khắc, nghiêm túc!

"Cậu, cám ơn người vạch trần chuyện Đồng Y Mộng sao chép." Hạ Nhất Nhiễm cảm kích nói, Lục Ngộ Hàn nhíu mày.

"Cái chuyện gì chứ?"

"Cậu, người cũng đừng giả bộ hồ đồ rồi! Không còn sớm, người trở về nghỉ ngơi cho tốt đi, nhớ rõ đem San San đưa trở về!" Hạ Nhất Nhiễm nói xong liền cúp điện thoại, Lục Ngộ Hàn một trận không hiểu, anh nào có vạch trần chuyện Đồng Y Mộng sao chép!

Ra khỏi khách sạn, Hạ Khả San lên tiếng chào hỏi liền đi, không đi hai bước, bị Lục Ngộ Hàn kéo lại.

"Ngồi xe tôi trở về." Lục Ngộ Hàn trầm giọng nói, ngữ khí cứng ngắc, nghiêm túc.

Hạ Khả San thụ sủng nhược kinh nhìn anh, "Chị em để cho tôi đưa em về, nhìn đi cô ấy thật sự quan tâm em rất nhiều!"

Lục Ngộ Hàn nghiêm túc nói, Hạ Khả San tùy hứng quăng cánh tay anh, "Lục tổng, tôi không cần anh đưa về, bạn trai tôi tới đón tôi!"

Hạ Khả San lớn tiếng nói.

Lục Ngộ Hàn nhíu mày, "Em lại qua lại với cái loại bạn trai không đứng đắn gì rồi?! Hạ Khả San! Sao đã nhiều năm, bản tính phóng đãng kia của em sao còn không có thu bớt lại chút nào?!"

Lục Ngộ Hàn có thể là uống nhiều, mở miệng có phần không đắn đo châm chọc Hạ Khả San.

"Đúng vậy, tôi chính là như thế này, với anh có quan hệ gì! Anh là ông chủ của tôi, nhưng mà trong cuộc sống, có cái tư cách gì quản tôi!" Hạ Khả San quật cường phản bác, lời Lục Ngộ Hàn nói, dễ dàng chọc đến vết thương trong lòng của cô, một trận đau đớn đánh úp lại, cô kiêu ngạo mà xoay người, nhanh chóng chạy đi.

Ở trong mắt anh, cô vĩnh viễn là cô em gái ngang ngược phóng túng thành tánh lúc trước đúng không?!

Ở trong lòng anh, chỉ có Hạ Nhất Nhiễm là người phụ nữ hoàn mỹ duy nhất, những phụ nữ khác, bao gồm cả cô, đều là máy móc!

Lục Ngộ Hàn thấy Hạ Khả San đột nhiên chạy, cực kỳ tức giận, cảm thấy được cô là bản tính không thay đổi!

...

Đồng Y Mộng từ hiện trường buổi trao giải cuộc thi thiết kế bước ra khi đó, bị người ta ném rất nhiều đồ bỏ đi, Đường Hạo Nam tìm đến cô ta khi đó, cô ta đã ô uế đầy người, "Anh Hạo Nam! Anh vừa nãy đã đâu vậy?! Em, em..."

"Mộng Mộng! Anh vừa mới từ một cái cửa khác đi ra, người quá nhiều, một chốc không tìm được em!" Đường Hạo Nam nhìn Đồng Y Mộng đầy người chật vật, tóc đã rối tinh rối mù, lại vẫn lây dính các loại kẹo cao su, vỏ trái cây, vẻ mặt đầy u ám, khóe miệng nhếch lên, lại đem áo khoác của chính mình khóa lại trên người cô ta!

"Anh Hạo Nam, em thật sự không có sao chép, anh phải tin tưởng em! Em chỉ có anh mà thôi!" Đường Hạo Nam là sẽ tin tưởng cô ta đi?

Đồng Y Mộng khàn giọng khóc nói, bị Đường Hạo Nam ôm lấy hướng bãi đỗ xe đi tới.

"Mộng Mộng! Anh đương nhiên tin tưởng em!" Đường Hạo Nam trầm giọng nói, "Những kẻ phỉ báng em, ta sẽ anh mời luật sư, giúp em kiện lên tòa án!"

Nghe nói muốn lên tòa án, Đồng Y Mộng hoảng hốt, nếu, nếu thật muốn kiện ra tòa, có thể đối với chuyện sao chép này, truy cứu tới cùng hay không?

"Anh Hạo Nam, em thấy vẫn lại là từ bỏ đi, mặc kệ kiện lên tòa án, thanh danh của em đã..."

"Mộng Mộng! Vụ kiện tòa nhất định phải làm! Anh nhất định phải để cho kẻ phỉ báng em trả lại em một cái trong sạch, nếu không, Đường Hạo Nam anh thể diện để chỗ nào?!" Đường Hạo Nam lớn tiếng nói, đem Đồng Y Mộng đưa lên xa, "Em đi về trước, anh hiện tại liền đi liên hệ luật sư!" Anh đứng ở cửa xe, hướng Đồng Y Mộng trong xe nâng giọng nói, lập tức đóng mạnh cửa xe!

Chiếc oto con chậm rãi rời đi, anh nhanh chóng lên một chiếc xe khác...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện