Vợ Trước Muốn Tái Hôn

Vậy gọi em là gì? Bà xã?


trước sau

Đầu mùa xuân, trong không khí ấm áp lại vẫn có chút se lạnh.

Cô mặc bộ lễ phục lộ vai, đứng ở ban công khách, nhìn cảnh đêm Sùng Xuyên. Vivian đã đi, chỉ có cô một người, tiệc tối trên lầu còn không có tan, cô dặn dò Phương Mặc Ngôn tiếp khách rồi.

Vài năm nay, những yến hội như thế có vô số, đã sớm chán ghét những thứ xã giao này, lại không thể không tham gia.

Bả vai lạnh lẽo, hai tay ôm ngực, hay bàn tay chà xát cánh tay, lúc này, một cái áo khoác dài bị đưa tới, vừa vặn rơi vào trên vai cô.

Hạ Nhất Nhiễm xoay người khi đó, Đường Hạo Nam liền bất ngờ không phòng ngự như vậy, xuất hiện ở trước mắt cô.

Áo choàng dài trên người ấm áp, nhiễm dày đặc hương vị nam tính, hòa trộn cùng mùi thuốc lá nhàn nhạt.

"Đã bao nhiêu tuổi rồi, ăn mặc còn hở hang như thế, đêm hôm khuya khoắt, câu dẫn đàn ông sao?" Đường Hạo Nam một vẻ đáng đánh đòn, híp con ngươi, nhìn cô, hướng cô châm chọc khiêu khích nói.

Trong lòng lại thán phục: Cô vẫn như xinh đẹp mỹ lệ như trước vậy!

Nhìn không ra đã là một người phụ nữ ba mươi hai tuổi!

Hạ Nhất Nhiễm ở trước mặt anh đã sớm đúc thành tường đồng vách sắt, hoặc là nói, cái người đàn ông vô sỉ này ở trong lòng cô đã không còn một chút vị trí tồn tại, cho nên, cô coi lời anh nói như không khí.

Nắm lấy áo khoác dài trên vai, liền muốn vứt bỏ!

"Em mặc vào cho anh!" Anh đột nhiên cường thế nói, cầm áo khoác, bó chặt thân thể của cô, rồi sau đó, đem cô xoay người lại, anh từ phía sau cô, cường thế ôm chặt cô!

"Đường Hạo Nam! Anh...!" Hạ Nhất Nhiễm thật là tức giận, nơi này là khách sạn, lại là ban công, nếu bị người ta nhìn đến, sẽ nói giống cái gì đây?!

Cô càng bài xích anh như vậy!

Hơi thở đặc hương vị đàn ông trên người anh hòa trộn mùi thuốc lá và rượu, đem cô gắt gao bao bọc.

Cho dù ôm ấp cực kỳ ấm áp, cũng làm cho người ta cực kỳ bài xích!

Đường Hạo Nam hôm nay uống vào chút rượu, vừa mới nhìn đến cô ở đây, ăn mặc rất ít, xem ra rất lạnh, một giây kích động, liền kìm lòng không được làm như thế!

Gắt gao ôm thân thể nhỏ nhắn mảnh mai của cô, hưởng thụ xa xỉ ngắn ngủi này.

Tùy ý cô giãy giụa, phản kháng.

"Anh muốn bị người của nhà chồng tôi nhìn đến sao?!" Cô thấp giọng bình tĩnh gầm nhẹ.

"Người nhà chồng..." Đường Hạo Nam nỉ non, cười khổ.

Đột nhiên buông cô ra, kéo lấy cổ tay cô, túm chặt cô, xuyên qua nhà hàng Tây, hướng tới cửa thang máy chạy đi.

"Đường Hạo Nam anh muốn làm cái gì?!" Thang máy mở, cô bị anh kéo vào, Hạ Nhất Nhiễm thét chói tai.

Thang máy một mực đi xuống, cuối cùng tại B1 dừng lại, cửa mới vừa mở, cô đã bị anh kéo ra ngoài, xe cùng lái xe của anh bãi đỗ xe chờ anh, Đường Hạo Nam cường thế túm Hạ Nhất Nhiễm lên xe!

Điện thoại của cô còn đang ở trong túi xách để ở bữa tiệc tối, túi xách lại ở chỗ thư ký đang ở hiện trường yến hội kia, giờ phút này, muốn gọi điện thoại xin giúp đỡ cũng không được!

Chiếc xe chạy ra bãi đỗ xe, chỉ nghe Đường Hạo Nam đối lái xe nâng giọng ra lệnh: "Đi bờ đê!"

"Bệnh thần kinh!" Hạ Nhất Nhiễm biết phản kháng không được, cũng không thể nhảy xuống xe, nếu nhảy xe ngã chết, bọn nhỏ của cô phải làm sao?!

Anh đúng là bệnh thần kinh quá nặng rồi, đã trễ như thế lại vẫn muốn đi nơi nào, đi làm cái gì?

Toàn bộ những chuyện trước đây, đều đã không có ý nghĩa rồi!

...

Mọi âm thanh trong đêm đều có vẻ tịch mịch, ánh trăng sáng tỏ rơi xuống, gió đêm hiu hiu, cô quấn chặt áo khoác của anh trên người, đứng ở biên cạnh con đê, Đường Hạo Nam đặt mông tại cầu thang của con đê ngồi xuống, cô vẫn còn đứng.

Đây đã từng là nơi thuộc về bọn họ.

Hạ Nhất Nhiễm đối với nơi này hoàn toàn vô cảm, trong đầu Đường Hạo Nam lại tràn đầy hồi ức.

"Anh nổi cơn điên gì? Ngàn vạn đừng nói cho tôi, là cùng tôi ôn chuyện xưa đi!" Cô châm chọc khiêu khích, không hề có ý nhúc nhích.

Đường Hạo Nam nở nụ cười, quay đầu, ngửa cổ nhìn cô, dưới ánh trăng, cô giống như là một nữ vương cao quý.

"Ôn chuyện cũ? Chúng ta từng có tình xưa sao?" Anh vẻ mặt tươi cười, hỏi lại.

Một cái chớp mắt kia, Hạ Nhất Nhiễm đột nhiên bị tươi cười của anh làm kinh diễm tại chỗ.

Đó là nụ cười cực kỳ tự nhiên cực kỳ sang sảng, lại vẫn lộ ra hàm răng trắng tinh, hình dáng rõ ràng khuôn mặt tuấn tú, dưới ánh trăng, trong hoàn cảnh u ám, càng lộ vẻ thâm thúy, lập thể, bao phủ đầu tóc ngắn của anh, anh có vẻ rất có mùi vị đàn ông.

Nhưng lời nói ra, vẫn lại là mang theo châm chọc.

"Là không có." Cô lãnh đạm trả lời.

Có!

Anh ở trong lòng kháng nghị!

Sao lại có thể nói không tình xưa?!

Năm đó, cô thương anh, anh cũng yêu cô!

Tươi cười ảm đạm, trong lòng sớm lệ rơi thành sông.

"Không thể đến đây ngồi một chút sao?" Anh bình tĩnh hỏi, rút ra khăn tay trong túi ngực trái của Tây phục, đem nó đệm lót ở vị trí bên cạnh.

Hạ Nhất Nhiễm giống không có nghe đến, vẫn không nhúc nhích.

Đối mặt với anh, đầy người phòng bị.

Tuy không sợ anh, nhưng mà, sợ anh giở trò gì.

"Em nếu còn không chịu đến đây, anh liền bắt buộc em rồi!" Anh uy hiếp nói, Hạ Nhất Nhiễm hừ lạnh, xoay người rời đi, cũng không phải chưa từng đi qua đoạn đường này.

"A!"

Mới vừa nhấc chân bước đi, đã bị anh chặn ngang ôm lấy, cô kinh sợ kêu lên, bị anh bế lên như ôm công chúa, ôm ngang vào trong ngực. Anh từng bước một bước xuống bậc thang tối đen dưới đất, sườn bờ đê rất dốc, Hạ Nhất Nhiễm căn bản không dám động, sợ từ trong ngực anh té ngã ra ngoài.

Cô thật sự không muốn chết, đã từng tìm được đường sống trong chỗ chết qua, cái mạng này, vẫn là phải quý trọng!

Hai tay bắt lấy vạt áo Tây phục của anh, Đường Hạo Nam ôm cô, nhanh chóng đi đến bậc thang tối om, đến chỗ dưới cùng một tầng, ôm cô ngồi xuống.

"Anh là đồ biến thái! Sẽ không sợ bị Mộng Mộng của anh nhìn đến sao?!"

"Hừm! Em nói nữa, anh muốn hôn em rồi!" Đường Hạo Nam cười uy hiếp.

"Anh... Ưm!" Cô lại phản kháng, đôi môi thật sự bị anh ngăn chặn, người đàn ông bá đạo mà cường thế hôn cô, ngọn lửa ở trong miệng cô làm càn xâm lược, đem miệng nhỏ của cô lấp kín được nghiêm nghiêm thật thật.

Người con gái hai tay còn đang ra sức đánh đấm trong ngực anh.

Người đàn ông lại giống không hề cảm giác, chỉ điên cuồng mà giữ lấy ngọt ngào trong miệng của cô, làm càn cướp đoạt, hung hăng cắn hút, cánh tay sắt ôm chặt cô, mang theo quyết tuyệt cùng cuồng
bạo!

Quên hết tất cả, chỉ muốn hưởng thụ có được ngắn ngủi này!

Cuối cùng, anh buông cô ra, Hạ Nhất Nhiễm vung tay đã nghĩ đánh anh, bị anh ôm chặt lấy, anh ôm ấp được thật chặt, cô đánh không được tức giận quát.

"Đường Hạo Nam!"

"Hạ Nhất Nhiễm..." Cô phẫn nộ rống, anh lại sâu tình nỉ non kêu ra tên cô.

Tên này, mỗi khi nỉ non kêu lên, đều sẽ đau lòng.

"Anh còn muốn làm gì nữa? Có phải còn không có tổn thương tôi đủ hay không?!"

"Anh hiện tại nào dám tổn thương em chứ... Huống chi, có thể thương tổn em sao?" Đường Hạo Nam nói khẽ, thâm sâu tham lam hút hương vị trên người cô.

Ôm ấp như vậy ấm áp, sao mà ngắn ngủi như vậy, nói buông ra nhất định phải buông ra.

"Phải! Anh làm như thế nào cũng không gây thương tổn đến tôi nữa rồi!"

"Vậy em còn sợ cái gì? Để cho anh ôm một cái, giống bạn bè một dạng..." Anh nhẹ giọng nói, lòng đang run run, trước đây có trong tay không biết quý trọng, hiện tại muốn quý trọng, đến tư cách đều không có!

"Bạn bè... Anh có tư cách gì làm bạn của tôi? Đường Hạo Nam, anh thật buồn cười!" Hạ Nhất Nhiễm châm chọc phản bác, cảm thấy anh da mặt thật sự là quá dày, cho dù là muốn trêu đùa cô, tốt xấu nói chuyện cũng phải suy nghĩ chứ?

"Là không tư cách... Có thể coi như, em hiện tại là tổng giám đốc Tập Đoàn lớn, anh nghĩ muốn bám víu quan hệ với em, tìm nhiều hợp tác đi..." Đường Hạo Nam tự giễu nói.

Có cái tư cách gì làm bạn cô?

"Đường tổng, tuy tôi hiện tại được coi là thương nhân, nhưng mà, chuyện làm ăn tôi cũng có nguyên tắc chính mình! Không cùng tiểu nhân cùng múa! Dù cho ích lợi có lớn!" Hạ Nhất Nhiễm rất có cốt khí nói.

"Tiểu nhân... Ở trong lòng em, anh là kẻ tiểu nhân..."

"Hơn nữa còn là kẻ tiểu nhân không biết liêm sỉ!" Hạ Nhất Nhiễm bổ sung, trảm đinh tiệt thiết!

Anh nở nụ cười, lại lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp của mình, cúi đầu, tham lam người nhìn trong lòng mình, "Em sẽ cùng Lục Ngộ Hàn bên nhau sao? Người đó mấy năm nay đúng là một mực tìm em, vẫn không buông tha qua! Kha Dịch Thần người kia, liền coi như hết, anh ta đều đã cùng La Kỳ có con rồi!" Anh nhìn cô, trầm giọng nói.

"Tôi với ai cùng một chỗ, có quan hệ gì với anh sao? Anh lại muốn đùa giỡn trò gì nữa đây?!"

"Em dù sao cũng là vợ trước của anh, người chồng trước như anh quan tâm em một chút không được sao? Anh nghĩ em, liền cùng Lục Ngộ Hàn bên nhau, người đó tốt thế nào không nói, gả cho người đó, em chính là mợ của người chồng trước là anh rồi..." Anh cười nói.

"Đường Hạo Nam, anh nghĩ rằng tôi không dám sao? Anh nói những thứ này, là lại có âm mưu gì nữa?! Nghĩ muốn cảnh cáo tôi, không cần cùng Lục Ngộ Hàn bên nhau sao?!"

"Không phải! Anh thật tình hi vọng em có thể cùng với cậu!" Đường Hạo Nam lập tức phản bác, ánh mắt thành khẩn nhìn cô, tim đã đau đến vô cảm.

"Anh đừng làm bộ làm tịch, thật làm cho người ta thấy ghê tởm!" Cô chán ghét trừng mắt nhìn anh, cảm thấy người này thật sự là không thể nào hiểu được!

Cô nghĩ muốn đứng lên, lại bị anh kéo trở về, lại ôm chặt.

Có phải bây giờ anh nói ra kia ba chữ kia với cô, cô cũng sẽ cảm thấy ghê tởm hay không?

Kỳ thật, anh cũng không muốn nói.

Cho nên, sẽ không nói.

"Nhiễm Nhiễm..."

"Đừng gọi tôi như thế!"

"Vậy gọi em cái gì? Bà xã?" Anh run giọng hỏi lại, "Bà xã" cái từ này gọi ra khỏi miệng, là lo lắng như vậy!

Cô không nói gì trừng mắt nhìn anh, dưới ánh trăng, trong con ngươi đen của anh lóe ra một ánh sáng nhỏ, giống, nước mắt...

Liền như vậy lẳng lặng nhìn cô, nhiều cảm xúc tâm tình trộn lẫn.

Tại sao, trước kia cô không biết, anh yêu cô...

Nhìn không ra tới sao?

Hiện tại thì sao?

Nhìn không ra tới sao?

"Đừng nóng giận, chỉ đùa một chút, Hạ tổng! Không còn sớm, đưa em trở về!" Đường Hạo Nam giương giọng nói, mỉm cười, đỡ eo của cô, đẩy cô lên, chính mình cũng đứng lên!

Một trận choáng váng đầu óc đánh úp lại, thân hình cao lớn của anh không yên, lảo đảo vài bước, Hạ Nhất Nhiễm thấy anh liền muốn hướng trên sông té đi, liền vội vàng kéo tay anh, ổn định thân thể của anh!

"Anh làm sao vậy?!" Đột nhiên nhớ tới lần trước anh ở bên đường té xỉu, cô kinh hãi hỏi.

Đường Hạo Nam lắc đầu, "Buổi tối uống vào chút rượu, cảm giác say giờ mới đến thôi! Em đang quan tâm anh sao?" Anh cười nói, đột nhiên cúi đầu, tay nắm lấy cằm của cô, tà mị hỏi.

Cô mạnh hất tay anh ra, hai lời chưa nói, xoay người rời đi.

Đường Hạo Nam nhìn bóng lưng cô, khóe miệng vẫn hạnh phúc cong lên, đêm nay, thật tốt đẹp!

Chỉ là ôm ấp cô, hôn nhẹ cô, liền cực kỳ vừa lòng rồi!

Có một đôi mắt, vẫn dõi theo chính mình, cô biết.

Không biết Đường Hạo Nam còn có mục đích gì, cô thời khắc đều luôn đề phòng, xoay người khi đó, phát hiện anh là đỡ tay vịn cầu thang, từng bước một, cực kỳ thong thả bò lên trên, giống một ông già.

"Anh có thể nhanh lên hay không?! Tôi còn muốn trở về dỗ Nini đi ngủ!" Cô tức giận quát, cảm thấy được anh là cố ý.

Anh cũng muốn nhanh, nhưng mà, tay phải đang phát run, đùi phải cũng đang run rẩy, mỗi một bước đi, đều giống như dẫm nát lên thứ gì đó mềm nhũn, cực kỳ không nỡ!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện