Đã từng hiểu lầm quan hệ giữa Hạ Nhất Nhiễm cùng Kha Dịch Thần, gần đây đã được cởi bỏ, biết Hạ Nhất Nhiễm không thích Kha Dịch Thần, càng chưa cùng anh ta cấu kết! Vừa rồi cùng nghe được Hạ Nhất Nhiễm kêu hô cứu mạng, anh liền hiểu được cái gì, giờ phút này, thật muốn đem Kha Dịch Thần cặn bã này làm thịt!
Kha Dịch Thần bất ngờ không phòng ngự, thân thể bị anh giẫm mạnh phải lui về sau, Hạ Nhất Nhiễm ngã ngồi dưới đất, vô lực nhìn một màn này.
Hình ảnh trước mắt cùng màn sáu năm trước ở Bắc Kinh lại chồng chéo lên nhau, anh đã từng cũng là như thế này, đem người muốn ức hiếp cô đánh cho hoa rơi nước chảy. Chẳng qua, giờ phút này, trong lòng không còn bất kỳ cảm động gì.
Cô cật lực bò lên, muốn rời khỏi chỗ này, chỉ muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi, uống miếng nước, quá khó chịu, sắp không cảm giác được đau đớn từ miệng vết trên tay rồi!
Bắt đầu liền chịu thiệt, Kha Dịch Thần đâu phải là đối thủ của Đường Hạo Nam, ăn Đường Hạo Nam vài đạp, bị anh đánh đến phun ra máu, Đường Hạo Nam thấy Hạ Nhất Nhiễm ra khỏi phòng bao, lo lắng, không lại tiếp tục đánh người, vội vã đuổi theo.
Hạ Nhất Nhiễm đỡ vách tường, tập tễnh đi, Đường Hạo Nam qua đi, trực tiếp ôm cô lên!
"Đừng đụng vào tôi!" Hạ Nhất Nhiễm cắn răng nói, híp mắt.
"Là anh!" Đường Hạo Nam trầm giọng nói, ôm cô hướng cửa thang máy.
"Tôi biết là anh!" Hạ Nhất Nhiễm cắn răng, Đường Hạo Nam lòng run sợ nhưng không thời gian thương tâm.
"Bỏ tôi xuống... Tôi muốn uống nước!" Hạ Nhất Nhiễm miệng khô lưỡi hanh, toàn thân nóng nư lửa đốt, khổ sở nói.
Đường Hạo Nam cảm giác cô không thích hợp, nhíu mi, đến chỗ bãi đỗ xe liền ra lệnh chú Cát đưa bọn họ về căn hộ của anh, nơi này cách bên kia rất gần!
"Em xảy ra chuyện gì?!" Mượn ánh đèn nhỏ trong xe, nhìn gương mặt cô ửng hồng, anh trầm giọng hỏi, Hạ Nhất Nhiễm không nói lời nào, cũng không còn sức lực nói, Đường Hạo Nam mở một chai nước khoáng, đút cho cô. Cô nâng cách tay nhiễm máu tươi, nắm chặt bình nước, "Ừng ực ừng ực" một hơi uống vào hơn phân nửa chai, rồi sau đó, kéo cổ áo xuống.
Đường Hạo Nam lần này hiểu rõ, cô là...
"Nhiễm Nhiễm..."
"Cút...! Đều cút hết cho tôi! Cặn bã...!" Hạ Nhất Nhiễm oán hận nói, híp mắt, toàn thân xụi lơ ở trong lòng anh.
Cô bị anh ôm vào thang máy, vào căn hộ.
Hạ Nhất Nhiễm toàn thân nóng bức khó chịu, gần như ở trên giường quay cuồng, hai tay càng không ngừng nới lỏng cổ áo, "Có thể là em bị bỏ thuốc gì rồi!"
Đường Hạo Nam ngồi ở mép giường, trầm giọng nói.
Hạ Nhất Nhiễm kinh hãi, mở to mắt, trừng mắt nhìn anh, "Đường Hạo Nam... Anh nếu dám đụng vào tôi... Tôi bắt anh phải... Chết!"
Cô oán hận nói, thái độ kiên quyết!
Đường Hạo Nam lại nở nụ cười, ngực giống bị cô chém một đao, anh đứng lên, đi lấy chậu nước lạnh, dùng khăn lạnh đắp trên mặt, trên trán cô, "Em yên tâm, em đều đã lên giường với chồng sau của em, anh không yêu thích em rồi!"
Mặt anh chứa đầy vẻ ghét bỏ, trừng mắt nhìn cô, châm chọc nói.
Nhưng thật đáng chết, nhìn cảnh xuân trước ngực cô phơi bày ra trước mặt, nơi nào đó trên người anh lại không tốt đang bành trướng rồi!
Mấy năm nay, anh vẫn cũng chỉ có một người phụ nữ là cô như vậy. Ôi...
Giống như chìa khóa cùng ổ khóa, thân thể của anh chỉ đối thân thể của cô có cảm giác!
Tình nguyện chịu đựng cảm giác thống khổ khi sinh lý không thể nào phát tiết, cũng không chấp nhận tùy tiện tìm phụ nữ khác!
Anh nói như vậy, ngược lại để cho cô an tâm nhắm hai mắt, phòng bị đối với anh đã ít đi một chút.
Chỉ chốc lát sau, trên mu bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn, cô mở hai mắt, tầm mắt mặc dù có chút mơ hồ, vẫn lại là có thể thấy rõ ràng, người đàn ông ngồi chồm hổm tại mép giường, cầm trong tay bông băng, đang nhẹ nhàng chà lau miệng vết thương trên mu bàn tay cô.
Anh đau lòng nhìn miệng vết thương rất sâu, tò mò là bị cái gì gây thương tích, lúc này, tay trái cô giật giật, anh mới nhìn đến nhẫn kim cương trên ngón áp út tay trái của cô.
Là một viên kim cương to như trứng bồ câu, hơn nữa còn là kim cương xanh hiếm có.
Tim, nháy mắt rút chặt. Cô đeo chính là nhẫn cưới đi?
"Hí... Đau!" Lúc thất thần, không cẩn thận đè lên miệng vết thương của cô, Hạ Nhất Nhiễm đau đến nhe răng.
Anh vội vã đem bông băng lấy ra, "Tôi liền biết, anh không tốt bụng như vậy..." Cô châm chọc nói, thở hổn hển.
"Vậy em nói xem, anh mẹ kiếp tới cùng có ý đồ gì?!" Đường Hạo Nam nở nụ cười, cũng oán hận trừng mắt nhìn cô, cái người phụ nữ để cho anh không biết nên như thế nào mặt đối này, anh giống như ở trước mặt cô làm cái gì đều là sai!
"Tôi làm sao mà biết..." Hạ Nhất Nhiễm thở gấp nói, cố gắng bảo trì trấn định, không thể để hormone nam tính tỏa ra trên người anh quấy nhiễu, nhìn anh tỉ mỉ vì cô quấn băng gạc.
"Hạ Nhất Nhiễm, em nhớ kỹ! Anh bây giờ đối với em so đối người xa lạ chỉ tốt hơn một chút! Không còn toan tính! Nhìn đến em bị Kha Dịch Thần ức hiếp, anh không xem như xuất phát từ cứu em, chỉ là không muốn bị anh ta thực hiện được!"
Anh trầm giọng giải thích, không muốn cô hoài nghi anh đối với cô là có cảm tình.
Anh chính là kẻ hèn nhát, yêu cô lại không có can đảm thổ lộ, cũng không muốn bị cô phát hiện!
"Sao anh biết... Kha Dịch Thần là ức hiếp tôi... Không phải anh luôn cho rằng, tôi cùng anh ta là có cấu kết à?" Hạ Nhất Nhiễm châm chọc nói, hai môi khô nứt.
"Hạ Nhất Nhiễm, có chút sự thật rốt cuộc sẽ được phơi bày! Anh đã từng hiểu lầm em... Em lúc trước, tại sao không tìm anh giải thích?"
Đường Hạo Nam cảm khái nói một câu, không chờ câu trả lời của cô, anh liền đi rót nước cho cô rồi.
Cô lại uống vào một ly nước đầy, Đường Hạo Nam không hề ức hiếp cô, làm cho cực kỳ bất ngờ, có lẽ, giống như lời anh nói, ghét bỏ cô.
Mồ hôi chảy ròng, giây lát liền ướt đẫm đồ lót, Đường Hạo Nam vươn tay giúp cô cởi quần áo, cô không chịu.
"Toàn thân em trên dưới có chỗ nào anh không thấy qua? Em yên tâm, cho dù em cầu xin anh muốn em, anh đều sẽ không muốn em!" Đường Hạo Nam vừa cởi quần áo của cô, vừa châm chọc nói, Hạ Nhất Nhiễm vẫn không nhúc nhích, giống một con búp bê, mặc anh đùa nghịch.
Sau lưng cô, bóng loáng không tỳ vết, Đường Hạo Nam liền lẳng lặng như vậy nhìn chằm chằm tấm lưng tuyết lưng của cô, ngón tay không tự giác xoa lên...
"Uh"m..." Hạ Nhất Nhiễm không nhịn được rên rỉ ra tiếng, thân thể lại vẫn chịu kích thích tình dục, nhạy cảm
dị thường.
Giây lát ý thức được, Đường Hạo Nam là đang làm gì.
"Có phải cực kỳ hối hận vì anh mà trả giá toàn bộ hay không?" Anh đột nhiên cúi đầu, dán tại bên tai cô, nhẹ giọng hỏi, lòng như đao cắt.
Vĩnh viễn không thể quên được kia buổi chiều, một màn chấn động lòng người, ảnh Hạ Nhất Nhiễm đã từng yên anh, dũng cảm quên mình xông lên trước, bảo vệ anh...
"Đường Hạo Nam... Tôi đều đã quên..." Cô nhàn nhạt nói, trong mơ màng, cảm giác nụ hôn của anh rơi vào tóc mình, rất nhẹ, cực kỳ nhu.
"Anh không quên..." Anh thì thầm, nước mắt nhịn không được đã xuống, ôm cô vào trong lòng!
Một đợt một ngọn sóng tình dục dâng lên hành hạ cô, cô nhịn không được hướng trong lòng anh cọ cọ, Đường Hạo Nam ôm chặt cô, biết ý của cô, nhưng mà, chậm chạp không có đụng chạm cô.
Nếu chạm vào cô, cô sẽ càng chán ghét anh.
"Nhiễm Nhiễm, đừng náo loạn... Em sẽ hối hận..." Tay cô ở trên người anh mò mẫn, Đường Hạo Nam giữ lấy cổ tay cô, trầm giọng nói.
"William... William... Nhớ quá..." Thân thể Hạ Nhất Nhiễm đang vặn vẹo, cánh đỏ bừng như cánh hoa hồng mấp máy, lời từ trong miệng cô phun ra, dạy Đường Hạo Nam toàn thân nhất thời cứng ngắc, ngược lại, toàn thân băng lãnh, giống bị đẩy xuống đất ngục!
Wiiliam là ai?!
Vừa nghe chính là tên tiếng Anh của đàn ông!
Là ai?!
Là người chồng hiện tại đã qua đời của cô sao?
Nhận thức như vậy, dạy Đường Hạo Nam xấu hổ vô cùng, anh buông lỏng tay cô ra, mang theo lòng tràn đầy thương cảm, trốn khỏi căn phòng này!
Lúc cô bị như vậy, người nghĩ đến lại là người chồng đã chết của mình...
Còn nói nghĩ muốn anh ta...
Cô thật sự là yêu người đàn ông kia sao?
Đường Hạo Nam ngồi trên sàn ở phòng khách, buồn bực uống rượu, chua sót nghĩ như vậy, Đại Hoàng nằm bò ở trên mặt đất, an tĩnh cùng anh.
Ghen tị, hối hận, hành hạ lòng của anh, chỉ có vị cồn nồng đậm, mới có thể làm thần kinh cùng tri giác của anh mất cảm giác!
...
Hạ Nhất Nhiễm vừa tỉnh ngủ, giống như trải qua một kiếp nạn lớn, toàn thân xụi lơ vô lực, nằm trên giường vẫn không nhúc nhích.
Qua thật lâu, mới miễn cưỡng bò dậy, nhìn chính mình chỉ mặc một cái quần lót, cô nghĩ đến cảnh ngộ mình gặp phải tối hôm qua, tâm loạn như ma!
Đường Hạo Nam sẽ không làm gì cô chứ?!
Nên là không có, cô còn nhớ rõ lời anh nói.
Vội vàng mặc quần áo tử tế, ra khỏi phòng.
Trong phòng khách, bình rượu đổ ngã trên đất, đầu thuốc lá vươn vãi khắp nơi, người đàn ông mặc quần tây áo sơmi, cuộn mình ở trên mặt đất, ngủ thiếp đi.
Hạ Nhất Nhiễm nhíu mày, Đại Hoàng từ nơi không xa chạy tới, nhìn đến cô, lắc lắc cái đuôi, rồi sau đó, liếm liếm mặt Đường Hạo Nam, anh vẫn không tỉnh dậy.
Như vậy xem ra vô cùng suy sút, giống một tên ăn mày, lại giống con ma men!
Trước kia cô chưa thấy qua Đường Hạo Nam lại có một mặt như vậy!
Không có cảm tình dư thừa, chỉ cảm thấy cực kỳ kinh ngạc!
Hình tượng mấy năm qua của anh vẫn đều là tinh anh thương giới, tôn quý, tao nhã...
Giờ phút này...
Say rượu, hút thuốc, ngủ sàn nhà!
Cô không gọi anh dậy, không muốn quản, đi đến cửa muốn mở cửa, Đại Hoàng lại sủa vài tiếng, trực tiếp đem Đường Hạo Nam cuộn mình ở trên mặt đất đánh thức rồi!
Anh ngồi dậy, thấy được Hạ Nhất Nhiễm ở cửa, ý thức được chính mình chật vật, trong lòng thật sự ảo não.
Hạ Nhất Nhiễm muốn đi về.
"Tối hôm qua..."
"Tối hôm qua anh không đụng chạm gì đến em!" Đường Hạo Nam đứng lên, ánh mắt đạm mạc nhìn cô.
"Tôi biết anh không có cái gan đó! A...!" Cô nói xong, anh đột nhiên tới gần, trực tiếp đẩy cô đến chỗ vách tường, thân thể của anh đem cô đè áp trên vách tường, một bàn tay giữ gương mặt cô, vẻ mặt tà mị, "Cô gái! Em cảm thấy anh là không có gan sao? Có muốn thử một chút hay không?"
Người đàn ông mặc áo sơmi trắng, vạt áo gần như rộng mở toàn bộ, bên cạnh khóe miệng râu ria mọc tua tủa, giữ lấy mặt cô, vẻ mặt tà mị mà nguy hiểm, gương mặt lại là hoàn mỹ tuấn khốc như vậy.
Không thể không nói, là một người đàn ông, Đường Hạo Nam tuyệt đối là cao thủ tán tỉnh.
Nơi nào đó nóng bỏng của anh, chính đang chạm vào đùi cô, nguy hiểm cọ xát, biểu thị công khai sự nguy hiểm của anh!
"Anh...!"
"Sợ rồi sao? Đừng khiêu khích anh nữa!" Anh nói xong, buông lỏng cô ra.
Hạ Nhất Nhiễm cười lạnh, thiếu chút nữa liền cảm thấy được anh hoàn lương, ai biết, trong lòng anh vẫn lại là hạ lưu ti tiện như vậy!
"Tôi đi đây!" Cô lạnh giọng nói câu.
Đường Hạo Nam nhìn bóng lưng cô rời đi, thân thể hơi lảo đảo, cảm giác choáng váng kia lại đang hành hạ anh, thân thể anh lui về sau.
"Gâu gâu!"
Hạ Nhất Nhiễm vừa muốn rời khỏi, bị tiếng của Đại Hoàng gọi lại, chỉ thấy Đường Hạo Nam hướng tới sàn nhà lảo đảo đi tới, anh còn có chút ý thức, bản năng bước ra chân trái, ổn định thân thể, bóng dáng cao lớn lung lay sắp đổ, Hạ Nhất Nhiễm lúc này lao tới, anh bất lực, một tay ôm lấy thắt lưng của cô, trước mắt một mảnh tối đen!
"Anh có phải uống nhiều rượu quá rồi hay không?!" Hạ Nhất Nhiễm lớn tiếng chất vấn, tức giận đến nhíu mày.