Hạ Cận Nghiêu kia một tiếng "Chị dâu" cũng không chọc giận Hạ Nhất Nhiễm, trên thực tế, trước khi cô không cùng Đường Hạo Nam kết hôn, anh ta cùng mấy người anh em tốt khác của Đường Hạo Nam liền gọi cô như thế rồi!
Bây giờ đối với cô mà nói, cũng chỉ là một cái xưng hô mà thôi.
"A Nghiêu, Hạo Nam đâu?! Nó tới cùng đi đâu rồi hả?! Con mau nói cho bác gái, bác cả tuần nay đều đã không liên lạc được với nó rồi! Mấy ngày nay tinh thần không yên, luôn lo lắng Hạo Nam đã xảy ra chuyện!" Lục Uyển Thu cùng Hạ Cận Nghiêu mặt đối mặt, bà nắm tay Hạ Cận Nghiêu, vẻ mặt lo lắng.
Đã không có vẻ hung hăng vênh váo vừa rồi, hiện tại, chỉ là một người mẹ bình thường đối với con trai lo lắng!
Hạ Nhất Nhiễm nhìn một màn này, quên rời đi, lúc này, tầm mắt Hạ Cận Nghiêu quét đến.
Dáng vẻ giống như ngại cô còn ở đây.
"Nini, chúng ta trở về đi, Đại Hoàng hiện tại có chú Hạ chăm sóc rồi." Cô nào có cái tâm tư gì quan tâm Đường Hạo Nam đi đâu, đã là người đoạn tuyệt lui tới, cho dù anh như thế nào, đều không có quan hệ gì với cô!
Hạ Cận Nghiêu nhìn dáng vẻ Hạ Nhất Nhiễm thờ ơ, nhớ đến Đường Hạo Nam lại vẫn ở trong bệnh viện nằm hôn mê, miệng không ngừng gọi tên cô, trong lòng cảm thán, chung quy là vật còn người mất.
Hạ Nhất Nhiễm đã không phải Hạ Nhất Nhiễm trước kia rồi.
Cái cô gái si tình trong mắt luôn luôn đối Đường Hạo Nam quyến luyến, đầy bụng thâm tình, dù người mù đều có thể nhìn ra tới, đã ở lại trong quá khứ.
"Mẹ... Chú đẹp trai đi đâu rồi?" Nini vẫn lại là không muốn rời đi, giương mắt nhìn Đại Hoàng.
Đại Hoàng nằm bò ở trên mặt đất, miệng kêu ư ử, âm thanh kia giống như gào thét.
"A Nghiêu, con trái lại nói chuyện đi, con nhìn cô ta làm gì chứ? Hiện tại mặc kệ Hạo Nam như thế nào, người ta đều sẽ không quan tâm nó, người ta hiện tại là Đổng phu nhân rồi!" Lục Uyển Thu thấy Hạ Cận Nghiêu không nói lời nào, mà vẫn luôn nhìn Hạ Nhất Nhiễm, vừa nóng giận vừa nói móc cô.
"Bác gái! Lão Đại anh ấy không sao cả, rất khỏe, con đến đây giúp anh ấy lấy chút đồ! Ngày mai con liền mang người đi gặp anh ấy!" Hạ Cận Nghiêu nhìn về phía người phụ nữ lớn tuổi trước mặt vẻ mặt lo lắng, trầm giọng trả lời, vẻ mặt bình tĩnh.
Lục Uyển Thu vỗ vỗ ngực, hai tay tạo thành chữ thập, miệng lẩm bẩm "Nam Mô A Di Đà Phật "
"Chị dâu! Chị trước chớ đi!" Hạ Cận Nghiêu trấn an Lục Uyển Thu xong, lại đối Hạ Nhất Nhiễm bên này, cất giọng nói.
Cô không biết Hạ Cận Nghiêu tìm cô có chuyện gì, chỉ hồ nghi nhìn anh.
Hạ Cận Nghiêu kêu cô, đi phòng ngủ Đường Hạo Nam.
"A Nghiêu, anh tìm tôi tới cùng là có chuyện gì? Tôi thật sự một chút cũng không muốn biết chuyện về Đường Hạo Nam!" Vừa mới vào phòng ngủ, cô liền mang vẻ mặt kiên định, dư quang khóe mắt lườm đến bộ áo cưới trong tủ quần áo, Hạ Cận Nghiêu cũng nhìn qua đó.
"Chị dâu..."
"A Nghiêu! Anh có thể đừng gọi tôi như thế được không?" Hạ Nhất Nhiễm cuối cùng cảm thấy cái xưng hô này có phần chói tai, giương giọng quát.
"Được! Tôi hiện tại không nên gọi cô như thế, chị dâu cái gì chứ, đều đã ly hôn sáu năm rồi!" Hạ Cận Nghiêu giương giọng nói, trong giọng nói mang theo châm chọc, đi đến bên cạnh tủ sắt, mở cái hộp.
"Tôi tới giúp cái người sắp chết kia lấy chút đồ, anh ấy chết rồi, trở về đem những thứ này toàn bộ đốt cho anh ấy!" Hạ Cận Nghiêu từ trong tủ sắt lấy ra một bản giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ, một cái hộp vải nhung tinh xảo, còn có một tấm ảnh cưới, tất cả đều ném ở trên giường, ở ngay bên cạnh Hạ Nhất Nhiễm.
Hạ Nhất Nhiễm nhìn qua.
Nhìn bản giấy nhỏ màu đỏ, mấy chữ "Chứng nhận kết hôn" thiếp vàng, có cảm giác giống như đã từng quen biết.
"Biết đây là cái gì sao?! Giấy chứng nhận kết hôn của cô cùng anh ấy năm đó! Cái tên ngốc kia vẫn cất giữ!" Hạ Cận Nghiêu trừng mắt nhìn Hạ Nhất Nhiễm không chút phản ứng kia, hạ giọng rống, sợ một già một trẻ bên ngoài nghe được, trong giọng của anh lộ ra tức giận.
Hạ Nhất Nhiễm ngẩn ra, có cảm giác đột nhiên bị người ta đánh một gậy.
Thu suy nghĩ đến sáu năm xa xôi trước, vẫn còn nhớ rõ ngày làm thủ tục ly hôn đó, Đường Hạo Nam nói, bản giấy chứng nhận kết hôn của anh, sớm ném đi...
Cô khom người xuống, theo bản năng cầm lấy, mở ra.
Gần như còn mới tinh một dạng, rất sạch sẽ, mà còn, quả thật là giấy chứng nhận kết hôn của bọn họ lúc trước, bên trong đó, là bức ảnh chụp chung mơ hồ lại rõ ràng kia.
Trên giường lớn màu trắng, lại vẫn nằm một tấm ảnh chụp lớn cao bảy tấc, trên ảnh chụp...
Người con gái mặc áo cưới, người đàn ông đứng phía sau anh tuấn, trên mặt hai người đều đã chứa ý cười.
Người con gái kia chính là cô, áo cưới chính là bộ áo cưới trong tủ quần áo kia, mà tấm hình này...
Cô nhớ ngày đó cùng Đồng Y Mộng đi thử áo cưới, Vivian sau khi để cho cô mặc vào bộ áo cưới kia, còn chụp cho cô tấm hình, chẳng lẽ, chính là một tấm này?
Vậy Đường Hạo Nam tại sao sẽ ở trên ảnh chụp này, tươi cười ôn nhu kia, tư thế thân mật đứng ở phía sau cô, không hề có chút giả tạo, thật giống như ảnh cưới thật sự...
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Cận Nghiêu.
"Cái người biến thái kia dùng pst ghép mình vào!" Hạ Cận Nghiêu tức giận nói, cảm thấy Đường Hạo Nam cực kỳ biến thái, đồng thời lại cực kỳ ngây thơ, ngây thơ để nỗi làm cho một người đàn ông như anh ta đều đã đau lòng rồi!
Hạ Nhất Nhiễm ngu ngơ nhìn tấm hình kia, lông mày nhăn lại, "Anh ta là có ý gì?"
"Cái ý gì? Cô là thực sự không hiểu hay vẫn đang giả ngu?! Cái người đàn ông biến thái kia chính là vẫn luôn yêu cô, lại giấu ở trong lòng không nói!" Hạ Cận Nghiêu không bình tĩnh quát, nhìn dáng vẻ Hạ Nhất Nhiễm vẫn đang không chút phản ứng, thực vì Đường Hạo Nam cảm giác không đáng giá.
"Anh ấy năm đó đi Nam Phi khảo sát, ở dưới mỏ quặng cố ý vì chị tìm một viên kim cương! Thiếu chút nữa bị chôn sống trong mỏ quặng!" Hạ Cận Nghiêu chỉ vào hộp vải nhung màu xanh kia, lại lớn tiếng quát.
Hạ Nhất Nhiễm sợ sệt nhìn, đột nhiên, một cỗ bi ai quanh quẩn trong đầu, ngực giống như bị nhét một đám sợi bông, rầu rĩ, thở không nổi.
"Anh hiện tại nói với tôi những thứ này làm gì chứ? A Nghiêu, chuyện giữa tôi cùng Đường Hạo Nam đã sớm chấm dứt, anh không cần đến khuyên tôi cái gì, tôi cùng anh ta hiện tại chính là, cả đời không qua lại với nhau! Anh ta cũng đã hứa với tôi, tuyệt đối sẽ không lại xuất hiện ở trước mặt tôi, hẳn không tới quấn lấy tôi! Tại sao người
bạn như anh, vẫn còn tới giúp anh ta quấn lấy tôi, quấy rầy sự yên bình của tôi?!"
Hiện tại nói cho cô những thứ này có ý nghĩa gì nữa chứ?!
Chứng minh Đường Hạo Nam trước kia cực kỳ yêu cô sao?! Rồi sau đó thì sao? Cô phải cực kỳ cảm động lập tức quay lại cùng anh sao?!
Trở về không được!
Cô chưa từng nghĩ sẽ lại quay đầu!
Hạ Cận Nghiêu không nghĩ tới cô lại có phản ứng này, nếu đổi lại là người phụ nữ khác, sớm cảm động đến khóc đi?
"Tôi muốn nói cho cô biết, anh ấy đối với cô không giống như cô nghĩ tuyệt tình, vô tình như vậy! Các người trước kia tách ra là có hiểu lầm, anh ấy mấy năm nay một mực hối hận! Còn nữa chuyện lần trước Đồng Y Mộng sao chép, đều là do anh ấy ở sau lưng bày ra, đem Đồng Y Mộng làm cho thân bại danh liệt!" Hạ Cận Nghiêu lại quát.
"Vậy thì lại thế nào?! Các người không thể cưỡng cầu tôi cùng anh ta, sống trong những chuyện quá khứ kia đi?! Anh nói cho anh ta, tôi không có khả năng quay đầu!" Hạ Nhất Nhiễm kích động phản bác, lòng tràn đầy bi thương.
Chưa từng nghĩ tới phải quay đầu, sao cô có khả năng quay đầu?!
"Anh ấy không muốn cô đầu! Những thứ này đều là hành vi của cá nhân tôi!" Hạ Cận Nghiêu nói xong, từ trong tay cô cướp đi giấy chứng nhận kết hôn, ảnh cưới ghép, cầm lấy nhẫn kim cương, "Những thứ đồ chơi này, khi anh ấy chết, liền đốt cho anh ấy!"
"Cái người biến thái lập dị kia mới không muốn cô quay đầu! Chẳng thế thì, anh ấy vì cô đỡ một viên đạn, cũng không có khả năng không nói cho cô!" Hạ Cận Nghiêu chế giễu nói, chỉ thấy Hạ Nhất Nhiễm sắc mặt cuối cùng thay đổi.
Từ từ trở nên trắng bệch, trong cặp con ngươi xinh đẹp kia, chứ đầy chấn kinh, mà Hạ Cận Nghiêu đã muốn đi ra ngoài.
"A Nghiêu! Người kia là anh ấy?!" Đầu óc giống nổ tung một dạng, cô trầm giọng hỏi, ngực đau thắt lại, bởi vì là trúng đạn, cô không biết người kia tình trạng như thế nào, có thể thật sự đã...
Cô tới cùng vẫn lại là không muốn anh chết.
Cô cũng không hận anh, cùng anh lại không có thù gì, chỉ là không muốn thấy anh mà thôi, không nghĩ tới muốn đẩy anh vào chỗ chết!
"Cô hiện tại biết đau lòng rồi sao? Nhưng mà, tôi không có khả năng nói cho cô biết anh ấy ở đâu! Anh ấy chết là có thể giải thoát rồi!" Hạ Cận Nghiêu nảy sinh ác độc nói, Đường Hạo Nam mấy năm nay quả thật sống như một cái xác không hồn, sống không bằng chết qua ngày.
"Hạ Cận Nghiêu! Anh ấy tới cùng có nguy hiểm hay không?! Anh nói cho anh ấy! Hạ Nhất Nhiễm tôi chưa từng nghĩ muốn anh ấy chết!" Cô rống, trong đầu hiện lên gương mặt William, ngực từng trận đau đớn.
"Cô không muốn anh ấy chết, là anh ấy không muốn sống thôi! Thôi, các người đã sớm mỗi người đi một ngả, anh ấy sống hay chết, với cô không có quan hệ gì. Dù sao, anh ấy càng không cần sự đồng tình cùng thương hại của cô!" Trên khuôn mặt tuấn tú của Hạ Cận Nghiêu chứa ý cười giễu cợt, có lẽ anh ta không nên nhiều chuyện.
Lúc Đường Hạo Nam ở cùng với anh ta, đã nhiều lần nhấn mạnh qua, Hạ Nhất Nhiễm hiện tại không thích anh rồi.
Chuyện này đối với anh mà nói, so với trúng đạn, so với gặp phải toàn thân tê liệt, đả kích phải chịu đựng vẫn còn lớn hơn rất nhiều!
Nhìn bóng lưng Hạ Cận Nghiêu rời đi, Hạ Nhất Nhiễm thất thần, lúc này, Lục Uyển Thu đột nhiên xông tới, giống như kẻ điên trừng mắt nhìn cô, gần như muốn đem cô xé nát vậy.
"Bốp!" Lục Uyển Thu vung tay lên tát một cái, đánh vào trên mặt Hạ Nhất Nhiễm, Hạ Nhất Nhiễm lảo đảo lui về sau hai bước, "Bà dựa vào cái gì mà đánh tôi?!"
"Hạ Nhất Nhiễm! Cô có còn lương tâm không?! Con tôi trước kia đối với cô thế nào, cô thực sự đã quên?! Nó hiện tại lại đối với cô ra sao, cô thực không chút cảm xúc?! Cô xảy ra tai nạn xe cộ, nó không quản cô, cô liền cho rằng nó tuyệt tình với cô sao?! Là ai bảo cô gạt nó chuyện đứa con?! Rõ ràng chính là chính cô làm!"
Cô bị đánh cho lỗ tai ong ong, nhìn Lục Uyển Thu trừng mắt với mình, thật giống như cô là một kẻ thân mang mười tội ác một dạng.
"Hạ Nhất Nhiễm! Cô so với Đồng Y Mộng lại vẫn đáng giận! Nếu lần này Hạo Nam thật sự không qua khỏi, dù tôi có phải bỏ cái mạng già này cũng sẽ không buông tha cô! Đừng tưởng rằng năng lực hiện tại của cô lớn, chúng tôi phải lùi bước trước cô!" Lục Uyển Thu vừa rồi ở bên ngoài đem cuộc đối thoại của Hạ Cận Nghiêu cùng Hạ Nhất Nhiễm nghe được rõ ràng rành mạch.
Nhớ lại con trai vì cứu Hạ Nhất Nhiễm mà trúng đạn, bà mới giật mình, mấy ngày này hoảng hốt cùng ác mộng cũng không giả.
Lục Uyển Thu đi rồi, bên ngoài truyền đến tiếng khóc của con gái, Hạ Nhất Nhiễm vội vàng xông ra ngoài.
Cô đi ra ngoài, ngồi xổm người xuống, đem Nini ôm vào trong ngực, Nini ghé vào ngực cô khóc, cô đột nhiên cũng khóc, nói không nên lời tại sao!
Lòng tràn đầy phiền muộn cùng bất đắc dĩ!
Chợt đột nhiên cảm thấy, sống được thật không dễ dàng, thực mệt!
Cô nhìn căn nhà này, đã từng là tổ ấm của cô cùng Đường Hạo Nam, tầm mắt dần dần mơ hồ, bên tai giống như vang lên những giai điệu kinh điển đã lâu không nghe qua...
Lúc này, trong phòng bệnh máy hô hấp lại phát ra tiếng cảnh báo, nhân viên y tá bác sĩ nối đuôi nhau chạy vào, trên giường bệnh Đường Hạo Nam lại một lần nữa tiếp nhận cứu giúp, ý chí muốn sống vẫn rất yếu ớt.
Bởi vì, sống không thể niệm, cho nên, không nguyện sống tạm!